Cảnh tượng hôm ấy đầy hỗn loạn. Lúc này, máu cứ chảy không ngừng khiến Lý Đông Lượng phát hoảng. Anh nhanh chóng đưa Hà Hoa Tử đến bệnh viện càng nhanh càng tốt. Suốt dọc đường đi, có lẽ cảm nhận được cô còn chút ý thức, anh luôn miệng động viên Hà Hoa Tử:
Sau một giấc ngủ khá dài, cuối cùng Hà Hoa Tử cũng đã tỉnh lại. Cô không nhớ mình đã ngủ bao lâu, nhưng khi mở mắt, nhìn xung quanh, cách trang trí đồ đạc đầy khác biệt. Sau khi nhìn thật kĩ, Hoa Tử mới biết mình vừa tỉnh lại từ bệnh viện. Hoa Tử nhìn lên trần nhà, tự hỏi, tại sao cô lại ở đây chứ? Cô chỉ nhớ rằng sáng nay mình cảm thấy chóng mặt, tiếp đến lại trượt chân nên té từ cầu thang xuống đất. Sau đó, cảm thấy bụng mình rất đau rồi ngất đi.
Lý Đông Lượng đứng bên cạnh mà cô chẳng hay biết. Thấy cô tỉnh lại, anh muốn vui mừng cũng chẳng thể vui mừng nỗi. Chỉ lạnh lùng đưa ra một câu với cô:
" Anh ta đứng đó từ lúc nào vậy? "
Anh tiến đến giường bệnh. Dáng vẻ đầy hung hãn. Khi Hà Hoa Tử chưa định hình được chuyện gì đã xảy ra thì một biếng " chát " lớn vang lên. Cô đơ một lúc trước cái tát đau điến của Lý Đông Lượng.
Giọng anh đầy thất vọng và đau đớn, cố nói lên những lời sau:
Hà Hoa Tử mặt đang tối sầm, chợt cười thành tiếng:
Tiếng cười vang vọng khắp phòng. Điệu cười đầy tà mị khiến người khác phải sởn gai óc. Nhưng điều này đối với Lý Đông Lượng lại không còn quan trọng nữa.
Mặt Hà Hoa Tử dần trở nên nghiêm trọng, sau đó, trở nên đầy hung ác hơn. Cô dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn anh, nói:
Anh nên mừng thì tốt hơn. Nếu để tôi biết tôi đang mang thai con của anh, tôi nhất định sẽ đi PHÁ BỎ nó.
Em...
Tôi làm sao?
Lý Đông Lượng thật không ngờ, người vợ mà anh yêu thương lại có thể thốt ra những lời này với đứa con chưa chào đời của họ. Hà Hoa Tử đang ở trước mặt anh, dường như đã biến thành một người máu lạnh, mất nhân tính rồi. Dường như cô ấy đã không còn là người mà Lý Đông Lượng từng biết nữa.
Chưa dừng lại. Hà Hoa Tử bật người ngồi dậy, cô tát một cách đầy dứt khoác lên trên khuôn mặt đầy nỗi bi thương của anh. Nét mặt cô lúc này đã không còn là Hà Hoa Tử của trước kia nữa. Ánh mắt, giọng nói đều đầy ý đả kích:
Anh nghe xong chợt phản ứng dữ dội. Anh đè người cô xuống giường, ấn chặt hai bả vai cô, lớn tiếng nói:
Cô cũng lên tiếng phản bác:
Vậy anh đi mà kêu bọn họ sinh con cho anh. Lão nương đây thì không thèm.
Em dám...
Trước cảnh lời qua tiếng lại của hai bên, Lý thái thái cũng đã xuất hiện. Bà vừa bước vào phòng đã cau mày, trách hai người:
Hai đứa các con cãi như vậy đã đủ chưa?
Bà nội.
Vừa nhìn thấy Lý thái thái, cả hai vô cùng hoảng sợ, cũng tỏ ra kính nể. Hà Hoa Tử định ngồi dậy đỡ bà nội ngồi xuống ghế, liền bị bà ngăn cản:
Hoa Tử, con còn chưa khỏe, cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Dạ.
Vừa dứt, cô lại được Lý Đông Lượng nhẹ nhàng đỡ nằm xuống.
Lý Đông Lượng ra ngoài, nhưng dáng vẻ đầy ngập ngừng.
Lý thái thái đi đến chỗ Hà Hoa Tử nằm. Bà không trách cô một lời, chỉ nhẹ nhàng hỏi thăm:
Con đã thấy khỏe hơn chưa? Có chỗ nào không ổn ta sẽ kêu bác sĩ đến.
Bà nội, con không sao.
Lý thái thái ngồi ngay bên cạnh Hoa Tử. Giọng bà có chút phiền não, nói với cô:
Hà Hoa Tử hít lấy một ngụm khí lạnh, cô lo lắng:
Bà nhẹ nhàng xoa xoa đầu Hoa Tử, an ủi:
Hóa ra, Lý thái thái đều biết mọi chuyện. Cô chẳng thể giấu bà chuyện gì cả. Hoa Tử ôm chầm lấy bà. Nước mắt cô chẳng chịu nghe lời, cứ chảy trên khuôn mặt đầy thảm thương:
Có lẽ, khi đối diện với Lý thái thái, Hà Hoa Tưt mới trở thành con người thật của mình. Con người vô nhân tính lúc nãy cũng đã biến mất khi đối diện với bà.
Lý thái thái nghe xong liền đau xót.
Hà Hoa Tử trả lời với vẻ khó xử:
Lý thái thái lấy ngón tay lau những giọt nước mắt đang lăn trên gương mặt của Hà Hoa Tử, nói:
Tuy bà không thể giúp hai đứa ly hôn, nhưng bà lại có cách này giúp con xác định bản thân có thật sự muốn ly hôn hay không?
Là cách gì?
Lý Đông Lượng đứng bên ngoài đã nghe hai người nói chuyện. Tuy anh chỉ nghe được một nửa rồi quay người bỏ đi, nhưng trong lòng anh lại tràn đầy phiền muộn.
" Hoa Tử, em thật sự ghét bỏ tôi đến vậy sao? "
Đến ngày Hà Hoa Tử xuất viện, Lý Đông Lượng tự mình đến tiệm hoa, chọn cho cô một bó hồng tươi nhất. Anh muốn dùng nó để chuộc lại lỗi lầm trước đây của mình, hy vọng sẽ được cô tha thứ. Khi bó hồng vừa được gói xong anh lại nhận được điện thoại của người làm. Họ không nói nhiều, chỉ kêu anh nhanh chóng quay về nhà. Khi anh quay về đã thấy Hàn quản gia trong nhà, bên cạnh bà còn có rất nhiều người khác đang thay nhau mang đồ của Hà Hoa Tử đi.
Hàn quản gia quay đầu nhìn thì thấy Lý Đông Lượng liền cúi đầu chào đầy cung kính. Bà nói:
Lý Đông Lượng lập tức phản đối.
Hàn quản gia từ tốn giải thích.
Ai kia nghe xong liền u sầu, hỏi:
Vậy cô ấy ở đó bao lâu?
Chuyện này tôi cũng không rõ.
Trước khi rời Hàn quản gia rời đi, bà không quên gọi điện báo cáo cho Lý thái thái biết.
Thái thái, mọi chuyện đã hoàn thành.
Tốt!
Lý thái thái quay sang nhìn Hà Hoa Tử đang trầm mặc nhìn quan cảnh bên ngoài. Rõ ràng từ hôm nay cô sẽ không còn gặp Lý Đông Lượng nữa, đã được như ý cô muốn nhưng tại sao tim cô lại nhói đến vậy?