Phó viện chủ nói:
Ninh Tiểu Xuyên hỏi:
Phó viện chủ nói:
Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến rời khỏi chỗ Phó viện chủ, đứng trong Cung Viện của Tam Sư Võ Viện có thể nhìn thấy từ xa Lô Sơn đang ngùn ngụt khói lửa.
Ngự Thiến Thiến nói:
Ninh Tiểu Xuyên lấy một hộp gỗ từ trong túi Càn Khôn ra, nói:
Ngự Thiến Thiến tự nhiên nhớ lại đây là phần thưởng của Phó viện chủ tặng cho Ninh Tiểu Xuyên, bên trong là một gốc Ngọc Chi thất phẩm, đối với Dưỡng Tâm Sư mà nói, đây là báu vật khó có thể có được.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
Mắt Ngự Thiến Thiến sáng lên, lông mi chớp chớp nói:
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu.
Ngự Thiến Thiến cười tươi nói:
Ninh Tiểu Xuyên nói:
Ngự Thiến Thiến nói:
Nói xong câu ấy thì nàng liền thấy cảm thấy hối hận, hai gò má ửng hồng, sao lại có thể nói ra câu nói lộ liễu như vậy được? Thực là thẳng thắn quá, giống như là một cặp tình nhân đang nói chuyện yêu đương vậy.
Ngự Thiến Thiến giả vờ trấn tĩnh nói:
Ninh Tiểu Xuyên cho dù không hề hiểu nhiều về tình ái thì cũng nhận ra tình cảm của Ngự Thiến Thiến dành cho mình.
Hắn cũng không biết tiếp theo nên làm thế nào, tất cả cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Ninh Tiểu Xuyên không miễn cưỡng nữa, lại cất Ngọc Chi đi, nói:
Ngự Thiến Thiến nghĩ một hồi, nói:
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
Ngự Thiến Thiến nói:
Thiên Đế Thành nằm ở trung tâm của Đế Hư, là một tòa thành trì cổ, có lịch sử hơn nghìn năm.
Tương truyền rằng, Thiên Đế Thành là tòa thành cổ rơi từ trên trời rơi xuống, là thành trì mà Thiên Đế ở.
Lô Sơn cách Thiên Đế Thành khoảng 1200 mét, bởi vì thường có học viên của Tam Sư Võ Viện vãng lai giữa hai nơi này, bởi vậy hàng trăm năm trước, đã có cường giả của Tam Sư Võ Viện mở ra một cổ đạo giữa vùng núi non trùng điệp này. ngôn tình hài
Khu vực của Đế Hư rất rộng, thường có mãnh thú xuất hiện, giữa quần sơn còn ẩn náu không ít các loại sinh linh vô danh, hàng năm Đế Hư đều có không ít học viên bị chết dưới miệng của Huyền Thú.
Nhưng cổ đạo này lại khá an toàn, có khí tức của Võ Tôn rải rác trên đường, làm cho Huyền Thú trong quần sơn trong phạm vi mười mét đều không dám lại gần cổ đạo.
Trên cổ đạo, có hai đạo thân ảnh đang đi nhanh, tiến về phía Thiên Đế Thành.
Bọn họ mặc dù nhìn như đang hành tẩu, nhưng mỗi bước đi thì đều bước được khoảng bảy, tám mét, tốc độ có thể so sánh với Thanh Lộc Mã.
Hai thân ảnh này chính là Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến
Ngự Thiến Thiến nói:
Xung quanh toàn là một màu đen từ rừng hắt ra, rất nhiều rễ cây đều vươn ra ngoài, cành cây cũng xanh tốt, cao vút lên tận trời, trong rừng sâu còn có tiếng gầm của Huyền Thú truyền đến, có chút khí tức nguyên thủy hoang dã.
Đây thực sự là một thế giới Hồng Hoang.
Ninh Tiểu Xuyên hiếu kỳ nói:
Ngự Thiến Thiến nghiêm trang nói:
Ninh Tiểu Xuyên nói:
Ngự Thiến Thiến nói:
Trong lòng của Ninh Tiểu Xuyên hơi ngạc nhiên, nói:
Người bản xứ, thổ dân, là đại tộc vốn sinh sống ở trong Đế Hư.
Mà học viên của Thiên Đế Học Cung, đều là người ngoài đến từ Ngọc Lam Đế Quốc, hoặc là kẻ xâm nhập.
Ngự Thiến Thiến gật đầu, nói:
Ninh Tiểu Xuyên nói:
Trước khi mặt trời lặn xuống núi, Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến cũng đã đến được ngoài Thiên Đế Thành.
Hoàng hôn buông xuống, tường thành hắc thanh sắc của Thiên Đế Thành thực sự giống như một ngọn núi, mang khí tức nguyên cổ thăng trầm, như đầu một cự thú nằm trong quần sơn.
Một Võ giả toàn thân mặc toàn áo giáp đen nói:
Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến đi vào trong cổng thành, cổng thành lập tức đóng lại.
Ninh Tiểu Xuyên quan sát kỹ Võ giả mặc áo giáp đen này, tu vi của người này đã đạt đến cảnh giới Thần Thể tầng thứ ba, nhưng tuổi tác thì chỉ ít nhất ba mươi tuổi, tuy nhiên lại không phải học viên của Học Cung.
Ngự Thiến Thiến tương đối hiểu rõ về Đế Hư, nói:
Đường đi trong Thiên Đế Thành đều lát đá xanh, chiều rộng có thể chứa được bốn cỗ xe Thanh Lộc Mã đi qua, nhưng trên đường đi lại rất khó gặp được một người đi đường nào, thực sự giống như là một tòa Quỷ Thành.
Ngự Thiến Thiến nói:
Ninh Tiểu Xuyên nói:
Trong Thiên Đế Thành dĩ nhiên cũng có những nơi khá náo nhiệt, ví dụ như, chợ giao dịch.
Trong chợ giao dịch, có rất nhiều học viên tập trung, thậm chí còn có cả thị vệ Học Cung và người hầu của Học Cung cũng đến đây bán báu vật.
Trong Đế Hư có tài nguyên rất phong phú đa dạng, học viên sau khi có được tài nguyên, liền đổi lấy giá trị cống hiến, có người lại đem đi bán trên phố giao dịch, để lấy tiền, hoặc lấy bảo vật khác mà mình muốn có.
Trên phố giao dịch đa phần vẫn là học viên khóa một và khóa hai, có người đem Huyền thú săn được đặt luôn bên đường, máu chảy ròng ròng, thu máu tươi của huyền thú đựng vào binh, đem da huyền thú, xương huyền thú, nhãn cầu huyền thú,... phân loại và đem bán.
Cũng có những thị vệ Học Cung nhặt về không ít Huyền dược ở ngoài Thiên Đế Thành, trải thảm, trực tiếp đặt huyền dược trên thảm, chờ đợi Võ giả khác đến mua.
Nơi đây có thể bắt gặp tất cả mọi thứ: Huyền Khí, quặng mỏ, Huyền Thú, Huyền Dược, Đan Dược, Ngọc cổ,... thực sự là cái gì cũng có, không thiếu thứ gì.
Ninh Tiểu Xuyên dừng lại cạnh một quầy hàng, nhặt lên một bông hoa sen màu hồng, quan sát tỷ mỷ, gật đầu nói:
Bên quầy hàng một nữ tử khá xinh đẹp, đang tu luyện Huyền Khí Võ Đạo, cơ thể nhỏ bé được Huyền Khí bao phủ, thể hiện tu vi rất cao.
Trên người La Lỵ mặc áo bào của Dưỡng Tâm Sư, thu hồi lại Huyền Khí vào trong cơ thể, mở mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu.
La Lỵ nói:
Nàng không tin một tân sinh lại là Dưỡng Tâm Sư trung cấp, bởi vậy có hảo ý nhắc nhở một câu, nếu luyện chế không được Huyền Dược ngũ phẩm, thì cũng quá lãng phí rồi.
Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy có chút hảo cảm với vị học tỷ này, nói:
Ta đã là Dưỡng Tâm Sư trung cấp, mua gốc Viêm Hỏa Liên này để luyện chế trung cấp đan.
Ngươi là Dưỡng Tâm Sư trung cấp?
La Lỵ khá ngạc nhiên, dường như ngộ ra điều gì nói:
Ninh Tiểu Xuyên có chút ngạc nhiên, cười nói:
La Lỵ cũng không còn lạnh nhạt với Ninh Tiểu Xuyên nữa, trên mặt nổi lên nét cười, nói:
Ninh Tiểu Xuyên nói:
La Lỵ nói:
Các tân sinh thiên tài khác có thể vượt qua tầng thứ nhất của Thông Thiên Kiều đã là giỏi lắm rồi, nhưng Danh Dương đã vượt qua cả tầng thứ ba. Đây đúng là tin chấn động, chấn động với tất cả tân sinh, và cũng chấn động cả với Ninh Tiểu Xuyên.