Nhạc Minh Tùng khẽ lẩm bẩm:
Thật đáng buồn, Ninh Tiểu Xuyên và Tư Đồ Cảnh đều có mỹ nữ bảo hộ, còn ta lại gặp phải một tên to con, cùng là thiên tài, tại sao đãi ngộ lại chênh lệch đến như vậy?
Nhạc sư đệ, đi thôi, chúng ta đi thương thảo cụ thể về việc tổ đội nào!
Gã đại hán đầu trọc tên Hàn Lực duỗi cánh tay ra, vỗ vai Nhạc Minh Tùng cười thân mật.
Chỉ một đầu ngón tay của Hàn Lực cũng thô bằng cánh tay của Nhạc Minh Tùng rồi, dọa cho Nhạc Minh Tùng run rẩy không ngừng.
Nhạc Minh Tùng thở dài một tiếng, đành đi theo sau Hàn Lực rời khỏi Trưởng Lão Điện.
Những đệ tử ngoại môn còn lại cũng lần lượt rời đi, rất nhiều người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Ninh Tiểu Xuyên.
Không chỉ có thể tiếp xúc gần gũi với Vũ tiên tử, mà còn có cơ hội tiến vào ba hạng đầu, chỉ trong chốc lát đã trở thành nhân vật hơn người, ngang vai ngang vế với Vũ tiên tử.
Đương nhiên, cũng có người lộ ra thần sắc ưu thương.
Tử Hàm Yên mím môi, nhìn thoáng qua Lạc Vũ đang trao đổi tình hình Thiên Môn khảo thí với Ninh Tiểu Xuyên, sau đó một mình lặng lẽ rời đi, để lại một bóng ảnh đơn bạc cô đơn.
Trong lòng Tử Hàm Yên có chút cay đắng, không ngừng tự nhủ với mình, bản thân kém hơn Lạc Vũ, hơn nữa cũng không xứng với Ninh Tiểu Xuyên, nghĩ đến đó, nước mắt liền chảy xuống, từng giọt một nhỏ xuống đất, tạo thành một vệt nước mắt.
Tử Hàm Yên khẽ nhắm mắt lại, lau đi nước mắt, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên nói chuyện với Lạc Vũ, hắn cũng thoáng nhìn qua bóng dáng Tử Hàm Yên rời đi.
Lạc Vũ nói.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:
Đôi lông mày kẻ đen của Lạc Vũ khẽ cau lại, nói:
E rằng có chút phiền toái, dù sao thì Thiên Môn khảo thí cũng là tiến hành đơn độc, cho dù ta tổ đội với ngươi thì cũng phải sớm khắc xuống Võ Hồn ấn ký, nhất định phải tìm được ngươi trước người khác một bước.
Thiên Môn khảo thí vố dĩ có thời gian hạn chế, tìm được ngươi có lẽ cũng mất rất nhiều thời gian của ta, nếu lại đi tìm nàng, ta sợ là thời gian sẽ không kịp.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:
Lạc Vũ nói:
Ta cũng nhìn ra được thiên tư của nàng rất cao, ngươi đi tìm nàng nói chuyện đi.
Ừm.
Ninh Tiểu Xuyên nhanh chóng rời khỏi Trưởng Lão Điện, rất nhanh đã cảm nhận được khí tức của Tử Hàm Yên, tìm thấy nàng trong rừng trúc.
Tử Hàm Yên ngồi dưới một mảnh rừng trúc, ánh mắt ngốc trệ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Bịch bịch…
Ninh Tiểu Xuyên cố ý giẫm phát ra tiếng bước chân, khiến nàng bừng tỉnh.
Tử Hàm Yên lập tức hồi phục tâm thần, liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, còn có vài phần u oán, nói:
Ninh Tiểu Xuyên lấy cổ đăng thanh đồng ra, trong đèn có huyết dịch Thiên Nhân chảy xuôi, tản mát huyết quang nhàn nhạt, nói:
Tử Hàm Yên liền điều chỉnh tinh thần lại, trở nên bình tĩnh, nói:
Ninh Tiểu Xuyên đi tới trước mặt Tử Hàm Yên, nói:
Tử Hàm Yên bỗng nhiên đứng dậy, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, khẽ cắn môi nói:
Đây là kiện Tiên Thiên Huyền Khí cửu phẩm, hơn nữa còn là cổ đăng mà Thiên Đế đã từng dùng để chiếu sáng, chẳng lẽ cứ như vậy mà đưa cho mình?
Ninh Tiểu Xuyên cũng không giấu diếm lai lịch của cổ đăng, trực tiếp nói cho nàng biết, có thể thấy được Ninh Tiểu Xuyên không hề có bất kỳ tư tâm nào đối với nàng, khiến nàng xấu hổ vô cùng.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
Cổ đăng thanh đồng đối với Ninh Tiểu Xuyên mà nói, quả thật đã không còn giá trị quá lớn, đưa nó cho Tử Hàm Yên, sẽ trợ giúp nàng rất lớn.
Tử Hàm Yên mở to mắt, hàng lông mi khẽ run lên, mặc dù ngoài miệng nói vậy, thế nhưng trong lòng nàng lại thập phần ngọt ngào.
Nàng không muốn đem tình cảm của mình bộc lộ ra ngoài, chỉ muốn biết vị trí của nàng trong lòng Ninh Tiểu Xuyên rốt cuộc là gì?
Thường nói nữ nhân nói không là có, hôm nay xem như Ninh Tiểu Xuyên đã được tận mắt nhìn thấy.
Ngay cả nữ tử thông minh quả quyết như Tử Hàm Yên, cũng có lúc cố chấp không thừa nhận, trong lời nói có chút u oán thê lương.
Ninh Tiểu Xuyên cẩn thận nói:
Mấy hôm trước, ta đã đưa cho Lạc sư tỷ một đống bảo vật, ngay cả Huyền Khí cửu phẩm cũng có mấy kiện, tin rằng cho dù có đưa cổ đăng thanh đồng cho nàng thì nàng cũng chưa chắc đã để mắt đến.
Thì ra những thứ mà Lạc sư tỷ không để vào mắt thì ngươi mới đưa cho ta.
Tử Hàm Yên thấp giọng nói.
Ninh Tiểu Xuyên liền muốn cất đi cổ đăng thanh đồng.
Vụt...
Tử Hàm Yên chợt hóa thành một đạo tử ảnh, giống như thiểm điện ra tay, giật lấy cổ đăng thanh đồng từ trong tay Ninh Tiểu Xuyên, giữ chặt nó, nói:
Ninh Tiểu Xuyên không khỏi cảm thấy buồn cười, nói:
Thần sắc Tử Hàm Yên chợt trở nên nghiêm túc, nói:
Ninh Tiểu Xuyên cũng trở nên nghiêm túc, thi triển “Vân Hà Quy Nguyên Khí”, tạo thành một cái Lĩnh Vực nguyên khí, bao trùm hai người ở bên trong.
Sau đó, Tử Hàm Yên liền đem lai lịch của Tử tộc và chuyện Thần Huyết trong cơ thể mình thức tỉnh nói cho Ninh Tiểu Xuyên biết, không hề giữ lại chút nào.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn nàng một cái thật sâu, nói:
Tử Hàm Yên khẽ lắc đầu, nói:
Khóe miệng Ninh Tiểu Xuyên khẽ giật, trong mắt lộ ra một tia nhu tình, sau đó lấy ra năm khối Thứ Thần Cốt còn lại trong túi Càn Khôn ra, đưa cho Tử Hàm Yên.
Tử Hàm Yên tất nhiên có thể cảm nhận được khí tức phát ra từ trên Thứ Thần Cốt.
Ngón tay của nàng vừa chạm vào trên Thứ Thần Cốt, liền có từng tia Võ Đạo pháp tắc dũng mãnh tràn vào trong cơ thể nàng.
Vụt...
Thứ Thần Cốt cảm ứng được huyết mạch Thần Linh trong cơ thể Tử Hàm Yên, lập tức tản mát hào quang sáng chói, tựa như muốn hòa tan ra.
Tử Hàm Yên lập tức thu tay lại, trong mắt lộ vẻ khó hiểu nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
Đây là năm khối xương cốt của Tử Kim Hoàng Chủ, đối với chúng ta mà nói, rất khó luyện hóa được Thứ Thần Cốt này. Thế nhưng ngươi chính là hậu nhân của Tử Kim Hoàng Chủ, huyết mạch Thần Linh đã thức tỉnh, muốn luyện hóa cốt cách của Tử Kim Hoàng Chủ, có lẽ rất dễ dàng.
Luyện hóa một khối Thứ Thần Cốt, có thể khiến cho lực lượng nhục thể của ngươi đạt tới cấp bậc Thiên Nhân.
Nếu như luyện hóa hết năm khối Thứ Thần Cốt, nói không chừng, ngươi còn có thể nhất cử trùng kích tới Thiên Nhân cảnh, lực lượng thân thể cũng gấp năm lần Thiên Nhân bình thường.
Tử Hàm Yên nhận lấy năm khối Thứ Thần Cốt, khẽ mím chặt môi, ánh mắt ẩn ý hàm tình nói:
Ninh Tiểu Xuyên trầm mặc trong chốc lát, cười nói:
Đương nhiên có thể, nhân lúc vẫn còn một ngày, ta sẽ giúp ngươi luyện hóa cổ đăng thanh đồng, thậm chí là luyện hóa một, hai khối Thứ Thần Cốt nữa.
Ừm.
Tử Hàm Yên hết sức kích động, gật đầu thật mạnh.
Mất cả đêm, dưới sự trợ giúp của Ninh Tiểu Xuyên, cổ đăng thanh đồng đã bị Tử Hàm Yên hoàn toàn luyện hóa, trở thành Thần binh mạnh nhất của Tử Hàm Yên.
Hơn nữa, nàng còn luyện hóa được hai khối Thứ Thần Cốt, tu vi thuận lợi tấn thăng đến Ngũ Bộ Thiên Thê.
Tu vi của Tử Hàm Yên đột phá một bước dài, đồng thời ngưng tụ ra “Tử Vân Pháp Tướng”.
Một khi thi triển Võ Đạo Pháp Tướng, liền lập tức có khí màu tím từ phía đông tràn tới, hóa thành một biển mây tím cuồn cuộn trải dài ngàn dặm.
Luyện nhập hai khối Thứ Thần Cốt, lại tu luyện ra Võ Đạo Pháp Tướng, với tu vi của Ninh Tiểu Xuyên hiện nay, cho dù quyết đấu với đệ nhất nữ thiên kiêu “Kim Lăng” của Kim tộc, thì vẫn có thể đánh ngang tay.
Tinh khí thần của Tử Hàm Yên phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, bởi vì tu vi còn chưa vững chắc, cho nên toàn thân nàng đều lưu động một tầng hào quang màu tím, khiến nàng thoạt nhìn có vẻ mờ ảo xuất trần, giống như Thần nữ giáng trần.