Ầm ầm ầm...
Ninh Tiểu Xuyên vung tay một cái, trên mặt đất chợt phóng lên một tòa cự thạch khổng lồ, chỉ trong thời gian một nhịp hô hấp, ngọn núi lớn liền đột ngột từ dưới đất mọc lên, đứng vững tại bên ngoài đại trận Thứ Thần.
Hơn mười đầu địa mạch nâng một tòa núi lớn, nện về phía Hoàng Thành Tử.
Đùng…
Chân Nhân Cốt Tiên đánh nát ngọn núi lớn, Hoàng Thành Tử cũng từ trong loạn thạch bay ra, lại quất một roi về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên lộ vẻ thập phần trấn định, một tay nâng ngọc tỷ, miệng lẩm bẩm:
Ngọc tỷ to bằng nắm tay lập tức bắt đầu bành trướng, hóa thành một cái đại ấn ngọc thạch cao mấy chục mét, điều động địa mạch trong lòng đất, đánh về phía Hoàng Thành Tử.
Ầm ầm ầm...
Hoàng Thành Tử bị đánh bay ra ngoài, trong miệng không ngừng thổ huyết, chiến bào trên người vỡ vụn, hóa thành từng khối sắt vụn.
Uy lực của Chân Nhân Cốt Tiên quả thực rất mạnh, thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên mượn lực lượng đại địa, tăng thêm uy lực của Thượng phẩm Chí Tôn Khí, tất nhiên Hoàng Thành Tử không thể chống lại nổi.
Trong lòng đất của Quang Minh Thánh Thổ, hội tụ vô số địa mạch, ẩn chứa đại địa chi khí nồng đậm. Có điều kiện may mắn như vậy, Ninh Tiểu Xuyên hiển nhiên càng có thể mượn được nhiều lực lượng hơn.
Nếu đổi lại là nơi khác, cho dù trong tay Ninh Tiểu Xuyên nắm giữ ngọc tỷ, cũng không thể điều động được bao nhiêu lực lượng đại địa, chưa chắc đã có thể địch nổi Chân Nhân Cốt Tiên.
Có thể nói, chính là vì đang ở Thánh Thổ, cho nên Ninh Tiểu Xuyên mới chiếm hết địa lợi, phát huy được toàn bộ ưu thế của bản thân, mượn nhờ lực lượng đại địa, quả thực có được lực lượng quét sạch ngàn quân.
Đây chính là chỗ thần kỳ của việc tu luyện “Địa kinh”.
Hoàng Thành Tử nhìn miệng vết thương trên cánh tay, máu tươi theo cánh tay nhỏ giọt xuống mặt đất. Thế nhưng chiến ý trên người nó lại càng thêm sôi sục, nó cắn chặt hàm răng, hét lớn một tiếng:
Song dực trên lưng Hoàng Thành Tử càng lúc càng lớn, thoáng cái đã dài hơn trăm mét, giống như hai đám mây đen.
Từng tia thần quang từ trong thiên địa tụ tập tới, dung nhập vào trong cặp song dực của Hoàng Thành Tử.
Trên đỉnh đầu của Hoàng Thành Tử ngưng tụ ra hư ảnh một đầu Thần thú, tản mát hào quang hắc sắc, quả thực tựa như ngày biến thành đêm.
Đùng đùng…
Bên trong Chân Nhân Cốt Tiên phóng ra vô số quy tắc Chân Nhân, quy tắc Chân Nhân và Thần lực dung hợp lại cùng một chỗ, bộc phát ra một luồng lực lượng khủng bố quét ngang toàn bộ chiến trường.
Nên biết rằng Hoàng Thành Tử chính là hậu đại Thần thú thuần huyết, tất nhiên có thể mượn được càng nhiều Thần lực hơn so với hậu đại Thần thú Tam Đầu Hoàng Sư có huyết mạch không tinh khiết rồi.
Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên cũng trở nên ngưng trọng, Hoàng Thành Tử thật sự rất cường đại, không thể khinh thường.
Giữa mi tâm của hắn mơ hồ lóe sáng, một đạo “Thiên Tôn Ấn ký” huyền diệu hiện ra, tản mát hào quang chói lọi.
Một ức tám ngàn vạn tia quy tắc Đại Địa trong cơ thể, gần như hoàn toàn bị điều động ra, dung hợp với ngọc tỷ.
Ầm ầm ầm...
Trong lòng đất, một đầu địa mạch có đường kính vài trăm mét phóng thẳng lên trời, kết nối với ngọc tỷ.
Cảnh tượng này quả thật kinh người không gì sánh được, huyền khí phát tán ra khắp bốn phương tám hướng, đại địa chi khí nồng đậm phóng thẳng lên trời cao, quả thực tựa như một đầu thiên địa linh hà chảy ngược dòng.
Đinh Xuân Thu… cũng thật quá biến thái rồi, không ngờ có thể gọi ra được cả địa mạch chủ của Quang Minh Thánh Thổ…
Ấn ký tại mi tâm của hắn rất quen thuộc, thập phần tương tự “Thiên Tôn Ấn” cổ xưa nhất của Đạo môn.
Một thiên chi kiêu nữ Đạo môn đến từ Trung Thổ thoáng động dung, khiếp sợ thốt lên.
Một vị truyền nhân của Tứ Tượng Thánh Thổ đến từ Bắc Cương chợt lên tiếng.
…
Ầm...
Trên chiến trường, hai luồng lực lượng cường đại va chạm vào nhau, tạo thành lực phá hoại mang tính hủy diệt.
Ninh Tiểu Xuyên khống chế ngọc tỷ, trấn áp một roi mà Hoàng Thành Tử đánh tới.
Hoàng Thành Tử điều động lực lượng Thần thú, hai cánh dang ra, nổi lên một trận gió lớn, muốn thổi tan đại địa chi khí từ dưới lòng đất phóng lên.
Chỉ cần đại địa chi khí tán đi thì Ninh Tiểu Xuyên liền không thể mượn nhờ lực lượng đại địa nữa.
Đến lúc đó, nó muốn chiến thắng Ninh Tiểu Xuyên thì cũng hết sức dễ dàng.
Ninh Tiểu Xuyên há có thể để cho nó có cơ hội thực hiện được âm mưu? Hắn lập tức điều động 18 thanh chiến kiếm Cụ Tượng Thần Thông, thi triển ra Diệt Thế Kiếm Quyết.
Sau lưng của hắn xuất hiện hư ảnh một nữ ma khổng lồ, khoảnh khắc hắn vung kiếm chém xuống, trong tay hư ảnh nữ ma cũng xuất hiện một thanh chiến kiếm hư ảo, cùng chém xuống theo Ninh Tiểu Xuyên.
Phốc…
Nửa cái hắc dực của Hoàng Thành Tử bị chiến kiếm chặt đứt, tách rời khỏi thân thể. Trên lưng của nó phóng ra một lượng lớn yêu huyết, nhuộm thân thể thành một màu đỏ như máu.
Trong miệng của nó phát ra tiếng hét vô cùng thê thảm, lực lượng Thần thú trên người lập tức tiêu tán giống như trái bóng da bị đâm thủng, chiến lực cấp tốc suy giảm.
Ninh Tiểu Xuyên há có thể buông tha cơ hội này, lập tức đem ngọc tỷ ném xuống, đánh nửa người Hoàng Thành Tử chìm vào lòng đất, ngay cả đầu cũng bị đập nát, máu tươi từ trong đầu không ngừng tràn ra.
Hoàng Thành Tử điên cuồng hét lên một tiếng, từ dưới lòng đất phóng lên, diện mục cực kỳ dữ tợn, sát khí đằng đằng xông đến chỗ Ninh Tiểu Xuyên.
Đáng tiếc, lúc này nó đã là nỏ mạnh hết đà, vừa mới xông lên thì đã bị Ninh Tiểu Xuyên một cước giẫm nát đầu, lại lần nữa bị trấn áp vào sâu trong lòng đất.
Hoàng Thành Tử hét lớn.
Cánh tay Ninh Tiểu Xuyên vung lên, chém ra một đạo kiếm khí, chặt đứt cánh tay đang nắm giữ Chân Nhân Cốt Tiên của Hoàng Thành Tử.
Chân Nhân Cốt Tiên lập tức rơi xuống đất, Ninh Tiểu Xuyên nhặt nó lên, vỗ một chưởng xuống đỉnh đầu Hoàng Thành Tử, muốn triệt để đánh chết đối phương.
Thế nhưng, một kích này của hắn lại đánh hụt.
Một lão giả Yêu tộc ôm lấy Hoàng Thành Tử đã trọng thương thối lui xa hơn mười trượng, lạnh lùng nhìn Ninh Tiểu Xuyên, trầm giọng nói:
Ninh Tiểu Xuyên cầm Chân Nhân Cốt Tiên, cảm nhận được một luồng lực lượng cường đại dao động phát ra từ trên người lão giả kia, cười lạnh đáp:
Yêu tộc các ngươi tự xưng mình có huyết thống cao quý, không ngờ rằng thế hệ trẻ của các ngươi lại vô năng như thế, không có người nào có thể đánh với ta một trận, cuối cùng phải xuất động Yêu Vương thế hệ trước để đối phó với một nhân loại trẻ tuổi như ta sao?
Nực cười! Tiểu bối, ngươi thật không biết trời cao đất rộng! Thế hệ trẻ của Yêu tộc, tất nhiên có tồn tại có thể thu thập được ngươi, căn bản không cần lão phu phải ra tay.
Vị lão giả Yêu tộc vừa dứt lời, liền phất ống tay áo, ôm lấy Hoàng Thành Tử lui xuống.
Nhìn lão giả Yêu tộc lui xuống, Ninh Tiểu Xuyên cũng thở phào một hơi. Nếu như lão giả Yêu tộc kia thật sự bất chấp thân phận mà ra tay với Ninh Tiểu Xuyên, có lẽ Ninh Tiểu Xuyên cũng không thể ngăn cản được công kích của một vị Yêu Vương rồi.
Phía xa xa, trong đại quân Yêu tộc, Thạch Cơ Yêu Hậu ngồi trên một cỗ chiến xa tựa như cung điện, đôi mặt xinh đẹp tuyệt mỹ quan sát chiến trường, chợt lên tiếng:
Thạch Cơ Yêu Hậu một mực tìm kiếm Địa kinh trong truyền thuyết, vì thế, nàng thậm chí đã từng đích thân đến Thiên Đế Sơn, muốn xem qua Địa kinh để tìm hiểu sự huyền bí của đại địa, khiến tu vi của mình tiến xa thêm một bước.
Thế nhưng, điều khiến nàng thất vọng chính là Thiên Địa kinh của Thiên Đế Sơn chỉ có nửa quyển sau “Thiên kinh”, còn nửa quyển trước “Địa kinh” thì đã thất truyền.
Không ngờ rằng hôm nay lại đột nhiên xuất hiện một thiên tài nhân loại tu luyện Địa kinh, chẳng lẽ là thiên ý trong cõi minh minh?
Thạch Cơ Yêu Hậu là một khối linh thạch trầm tích trong địa mạch hơn ức năm, tu luyện thành đạo, chưởng quản đại địa, hiệu lệnh hết thảy sinh linh trong lòng đất.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên nàng mới có thể cưỡng ép lấy đi một đầu địa mạch chủ trong lòng đất Quang Minh Thánh Thổ.
Nếu có thể xem qua Địa kinh, nhất định có thể khiến cho tu vi tiến bộ vượt bậc.
Phệ Thần Lão Thử quỳ gối bên cạnh Thạch Cơ Yêu Hậu, dáng vẻ nơm nớp lo sợ.
Từ khi nhiệm vụ thất bại, Phệ Thần Lão Thử vẫn luôn cảm thấy lo lắng, sợ rằng sẽ bị đánh chết dưới cơn thịnh nộ của Thạch Cơ Yêu Hậu.
Mặc dù nó là tồn tại cấp bậc Yêu Vương, thế nhưng ở trước mặt Thạch Cơ Yêu Hậu thì nó căn bản không đáng nhắc đến.
Nếu Thạch Cơ Yêu Hậu muốn giết nó, quả thực chẳng khác gì giết chết một con kiến.
Trên người Thạch Cơ Yêu Hậu bao phủ một tầng yêu khí nhàn nhạt, đầu đội vương miện, năm ngón tay ngọc như ngó sen nắm một cái lược gỗ chải đầu, chầm chầm chải mái tóc trắng của mình, lạnh lẽo nói:
Bịch…
Bên ngoài chiến xa, Phệ Thần Lão Thử và Phệ Thần Tiểu Thử nghe nói như vậy, lập tức quỳ rạp trên mặt đất.
Phệ Thần Lão Thử sợ hãi đến cực điểm, run giọng nói:
Phệ Thần Tiểu Thử nói:
Yêu Hậu, việc này không thể trách ta và gia gia, thật sự là bởi vì nhân loại kia nắm giữ một kiện chiến khí vô cùng khủng bố, đừng nói là hai người tổ tôn chúng ta, cho dù Yêu Hậu có điều động Yêu Vương khác xông trận, e rằng cũng chưa chắc đã có thể chế trụ được hắn.
Chiến khí gì?
Thạch Cơ Yêu Hậu thản nhiên hỏi.
Phệ Thần Tiểu Thử nói:
Thạch Cơ Yêu Hậu lập tức dừng tay, đôi mắt lóe sáng, con ngươi thoáng co rút, nói:
Phệ Thần Tiểu Thử cung kính nói:
Trong mắt Thạch Cơ Yêu Hậu thoáng lộ thần sắc suy tư, bỗng nhiên đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, cười nói:
Phệ Thần Tiểu Thử dìu đỡ Phệ Thần Lão Thử đứng lên, mặc dù vẫn cung kính đứng bên cạnh chiến xa, thế nhưng trong lòng lại hận Thạch Cơ Yêu Hậu tới cực điểm, trong lòng thầm nghĩ:
Phệ Thần Lão Thử biết rõ sự cường đại của Thạch Cơ Yêu Hậu, trong lòng không dám có nửa phần mạo phạm, cái lưng gập xuống thật thấp, nói:
Phệ Thần Lão Thử đoán chắc Ninh Tiểu Xuyên không dám sử dụng Trấn Yêu tháp trước mặt đại quân Yêu thú, cho nên mới chủ động xin đi giết giặc, bắt giữ Ninh Tiểu Xuyên.
Ánh mắt Thạch Cơ Yêu Hậu chợt sáng lên, tựa như hàn tinh, lạnh lùng nói:
Phệ Thần Tiểu Thử tiến lên một bước, nói:
Thuộc hạ nguyện ý vì Yêu Hậu mà cướp về Trấn Yêu tháp!
Rất tốt!
Thạch Cơ Yêu Hậu thoáng nhìn qua bóng lưng của Phệ Thần Tiểu Thử, trong đôi mắt đẹp thoáng lộ một tia sát ý lạnh lùng.
Tiểu nghiệt súc, không ngờ dám sinh lòng phản loạn đối với bổn Hậu, như vậy thì bổn Hậu sẽ mượn tay của nam tử nhân loại kia, diệt trừ ngươi trước.
Nhân loại, ngươi dù sao cũng là người tu luyện Địa kinh, ngàn vạn lần đừng khiến cho bổn Hậu thất vọng a.
Thạch Cơ Yêu Hậu nhìn bàn tay hoàn mỹ không tỳ vết như ngọc trắng của mình, lại cầm lấy chiếc lược gỗ, chậm rãi chải tóc, bờ môi hồng nhuận khẽ nhếch lên, nở nụ cười muôn hình muôn vẻ.