Đi chưa được bao lâu, phía trước có hai luồng ánh sáng chiếu tới, Ý Ý híp mắt, nâng tay lên che, tiếp theo liền nghe thấy hai tiếng kèn xe.
Cô ngây người một lúc, nhìn vào phía đèn đối diện, liền nhìn thấy Bạc Tư trong xe.
Ý Ý lập tức chạy chậm đến hướng xe, mở cửa xe an vị trong xe, giống như phía sau có gì đó đi theo cô.
Mới nói xong, bên cạnh có ánh sáng lóe lên, quét vào kính xe, chiếu vào mắt Ý Ý.
Nam Cảnh Thâm lái chiếc Maybach màu đen, rẽ vào góc, tốc độ không đổi rời khỏi gara xe.
Ý Ý bỗng nhiên cảm thấy được cả người mất hết sức lực, thân mình hư nhuyễn dựa vào lưng ghế, tay đặt lên ngực mình, giờ phút này lại cảm thấy mình buồn cười.
Rốt cục cũng chỉ là tự mình đa tình.
Xe đi được một lúc, Ý Ý vẫn chỉ nghiêng đầu nhìn ngoài xe, đột nhiên bảo dừng xe.
Bạc Tư, anh đỗ xe ở ven đường đi, tôi đi mua thuốc đã.
Muốn mua thuốc gì sao?
Gần đây tôi bị viêm họng, tôi đi mua thuốc để chữa.
Tay cô đã đặt ở cửa xe, Bạc Tư quay đầu lại.
Ý Ý nghĩ nghĩ, lại ngồi trở về, dù sao Bạc Tư đã kiên trì, kết quả cuối cùng vẫn là giống nhau.
Cô ở trong xe chờ, thật sự có chút nhàm chán, mấy cái suy nghĩ lộn xộn lại hiện ra, cô nhanh lắc đầu, lấy di động ra chơi.
Không biết qua bao lâu, cửa xe lại một lần nữa mở ra, khóe mắt Ý Ý nhìn thân ảnh, thuận miệng nói:
......
Chiếc Maybach vừa rời công ty không lâu, một đám phóng viên đã ngồi thủ sẵn chạy thoát khỏi bảo vệ, mang micro và máy ảnh chạy theo xe.
Nam Cảnh Thâm bị ép phải dừng xe.
Bạch Sênh Nhi tháo dây an toàn, nửa người nhích qua, kéo cánh tay Nam Cảnh Thâm.
Nhẹ giọng ở bên tai hắn nói:
Hiện giờ đúng là nơi đầu sóng ngọn gió, truyền thông từ trước đến nay đều rất nhạy, nếu đã có ý thủ sẵn, thì không thể tay không mà về.
Bạch Sênh Nhi ngửa đầu, bất lực lại khẩn cầu nhìn về phía Nam Cảnh Thâm.
Hắn cau mày, một tay ôm lấy thắt lưng cô ta.
Bạch Sênh Nhi lắc đầu.
Cô ta cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, lại lấy lòng bổ sung câu:
Nam Cảnh Thâm hơi hơi trầm ngâm, ngón tay dừng chốt mở cửa xe, đem kính chỗ ghế lái tòa cùng phó lái mở ra.
Phóng viên nhanh chóng tiến lên, một đám tranh nhau ném ra vấn đề.
Buổi sáng công bố bức ảnh Nam tổng ăn vụng, hiện tại các người lại xuất hiện, xin hỏi có phải hay không là giấu đầu hở đuôi, muốn chữa việc đó?
Trên phố truyền ra chuyện xấu của Nam tổng và Sênh Nhi tiểu thư, song phương đều không có đáp lại, gần đây lại thường xuyên xuất hiện ở trước mặt công chúng, đến tột cùng hôn nhân của hai người có ẩn tình gì không?
Bạch Sênh Nhi tiểu thư, mặc dù là Nam tổng ăn vụng, cô vẫn giữ thái độ như vậy, có phải cô tính toán muốn cùng ngài ấy tiếp tục?
Bạch Sênh Nhi thủy chung vẫn khẽ mỉm cười, chờ mọi người hỏi xong, cô ta trêu ghẹo cười.
Phóng viên như bầy đàn lao tới chỗ trống, rất nhanh, liền có người hỏi:
Bạch Sênh Nhi nhấp môi dưới, mỉm cười, hàm xúc không rõ nói:
Lời vừa nói ra, các phóng viên đều cảm thấy ra không thích hợp.
Bạch Sênh Nhi ra vẻ do dự, rồi sau đó lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô ta khoát tay, cố ý lớn mật cọ vào Nam Cảnh Thâm, làm trò trước mặt phóng viên.
Cửa kính xe chậm rãi nâng lên, có phóng viên chạy theo xe, Bạch Sênh Nhi đem cửa kính xe nâng xuống, ôn nhu khuyên mọi người lui ra sau một chút.
Thái độ của cô rất tốt, các phóng viên cũng không dây dưa nhiều, đề nhường đường cho xe đi.
Chiếc Maybach từ giữa đám người chạy ra, rất nhanh đi vào đường lớn, tốc độ xe tăng gấp đôi.
Bạch Sênh Nhi không có phòng bị, thân mình theo quán tính ngã ra sau, lập tức kéo dây an toàn đeo vào.
Cô nhìn người đàn ông, ánh sáng xuyên qua cửa thủy tinh chiếu vào mặt hắn, vẽ lên người đàn ông khí chất thành thục, Bạch Sênh Nhi cố ý đem người hướng hắn một chút, nhẹ giọng nói:
Nam Cảnh Thâm nhếch khóe môi, đúng là đang cười, nhưng đáy mắt không có ý cười, ngược lại lãnh ý đâm xuyên lòng người.
Giọng hắn trầm thấp, làm cho người ta khó nắm bắt.
Bạch Sênh Nhi đột nhiên khẩn trương.
Khóe miệng Nam Cảnh Thâm cong lên, hai cánh mỏng như lưỡi dao lạnh.
Phía trước đèn đỏ, xe dừng lại.
Người đàn ông đột nhiên nghiêng người qua, con ngươi đen u lạnh không thấy một tia ấm áp. Ánh mắt đó quá mức sâu, tựa hồ có thể nhìn thấu sâu trong linh hồn.
Lòng Bạch Sênh Nhi chợt trầm xuống, móng tay mới làm tốt dùng sức ép vào lòng bàn tay, môi khống chế không được run lên, cô ta cười hai tiếng:
Nam Cảnh Thâm lạnh lẽo nhìn cô ta.
Hắn nói vững vàng, thậm chí là ôn hòa, lại lộ ra làm cho người ta thấy kinh sợ.
Sắc mặt Bạch Sênh Nhi bỗng biến đổi.
Người đàn ông nhíu mày, trong mắt lưu chuyển sắc lạnh.
Cô ta kịch liệt run rẩy.
Hoàn toàn luống cuống, cũng không dám... nói dối nữa, há mồm nói:
Em sai rồi, Tứ ca, em nhất thời ấm đầu, anh đừng tức giận, em hứa, tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Em từ nhỏ đến lớn hứa qua vài chuyện, có mấy phần có thể tin được?
Nam Cảnh Thâm mỉa mai, biểu tình này, làm Bạch Sênh Nhi đau lòng.
Người đàn ông giương mắt, ánh mắt sắc bén, trào phúng hỏi: