Lăng Phong vừa đến Ngô gia trang không lâu, ở một địa điểm không xa ngoài trang có một nhóm tầm 5 6 người đội nón thấp tụ tập.
Chỉ nghe một kẻ cất giọng trầm thấp :
Một kẻ mắt tam giác đi cạnh bực bội :
Trung niên râu ria cười nhạt :
Người giọng trầm nói tiếp :
Đúng rồi, kẻ đại nhân nhắc nhở lần trước, cũng đến Ngô gia trang.
Ồ, hắn? Tìm hiểu đến đâu rồi?
Người kia chậm rãi :
Mật thám theo đuôi báo lại. Tên là Lăng Phong, vừa lập một hội xưng Phong Vân bang.
Vậy còn nữ nhân kia?
Sau hôm đó, ả ta đột ngột biến mất trong một ngày. Mật thám hoàn toàn bị qua mặt, không rõ ả gặp ai làm gì. Mãi đến 2 hôm trước lại xuất hiện, trùng hợp là ... lại trọ cùng tửu lâu với tên họ Lăng kia.
Kẻ mắt tam giác hừ lạnh :
Người giọng trầm bổ sung :
Tên đại nhân trầm giọng :
Mấu chốt vẫn nằm ở Lăng Phong kia. Đã xác nhận từ Tổng bộ Trường An chưa?
Vẫn chưa. Mật thư chỉ vừa gửi đi mấy hôm trước. Chỉ là ... chiếu theo đại nhân suy đoán, tên kia nếu thực sự từng là người Mật Thám ty, ít nhất chức vụ phải ngang Đô Mật sứ, mới có thể dùng vật dụng như Nhu Đằng giáp. Điều tra thân phận của một Đô Mật sứ là ngoài quyền hạn của chúng ta, một khi bị lộ ...
Ngươi chắc chắn mật thư sẽ đến tay Cảnh Phó sứ?
Thuộc hạ chắc chắn.
Xem ra nhóm này đều là mật thám thuộc Mật Thám ty.
Hà Đông là một trong những địa phương bận rộn nhất đối với Mật Thám ty. Chủ yếu vì chỗ này là đạo biên giới, thứ hai đây vốn dĩ là đất cũ của Bắc Hán.
Tuy Tống đã diệt Bắc Hán từ lâu, nhưng tình hình dân cư vẫn rất phức tạp. Nói không xa, Dương gia tướng đều là người Bắc Hán, lại cầm trong tay quân Thiên Ba, bất kỳ lúc nào cũng có thể làm phản. Mật thám Hà Đông vì vậy phải chia nhau theo dõi, một là các nhánh quân đội trú đóng, hai là các nhánh dân cư, ngoài ra còn phải theo sát cả Hoàng tử Triệu Đán.
Mấy người này lần lượt là Chu Kinh, mật danh "Đại Ưng”, hai thủ hạ thân tín trái phải mật danh "Nhị Hổ" "Tam Long". Lần trước cũng chính bọn họ tấn công Lăng Phong và Lâm Hàm Uẩn trong từ đường, xem như người nhà Mật Thám ty đánh nhau.
Chẳng qua, nếu biết thân phận cũng không chắc sẽ hợp nhau. Chu Kinh lên được vị trí Đô Mật sứ là nhờ nâng đỡ của Phó sứ Cảnh Dương. Trong khi Cảnh Dương lại không hề ưa Lăng Phong.
Chu Kinh cất giọng phân phó :
Tam Long gật đầu, Nhị Hổ lại nghi vấn :
Tên họ Triều này, chạy hẳn sang Hà Đông kêu gào, coi chúng ta là không khí sao?
Bọn chúng chỉ là người giang hồ, có lẽ chỉ để ý qua mặt quan sai, không biết còn có mật thám chúng ta để mắt. Dù sao phần đông dân chúng đều không biết Mật Thám ty tồn tại.
Nhị Hổ nghe vậy ra vẻ đắc ý với nghề nghiệp của mình, Tam Long lại nói :
Thuộc hạ lại thấy, chuyện lần này Tổng bộ có chút sơ sài.
Sơ sài ở đâu?
Rõ ràng chúng ta đã báo cáo lên tình hình khá nghiêm trọng, thế nhưng Tổng bộ vẫn không hề điều thêm người xuống, cũng không ra chỉ thị ngăn chặn nào, mà vẫn chỉ theo dõi. Bọn chúng đã tụ tập cả trăm tên, lại đều có máu mặt, đã có thể xem là tạo phản được rồi còn gì?
Có lẽ bên trên cũng hết người rồi ...
Chu Kinh nói xong chỉ biết trầm mặc. Gã cũng chỉ làm theo lệnh, căn bản không có chủ kiến nào hay hơn.
Nói ra thì, Đại Tống quá rộng lớn, cơ chế bình loạn lại rối rắm. Không thể cứ hồ đồ báo “có phản loạn” là đưa binh đi dẹp được ngay. Muốn động binh, đầu tiên phải tập hợp tình báo đáng tin cậy để Binh Bộ bàn bạc, đẩy lên Xu Mật viện chấp nhận điều quân, linh tinh một vòng mới xong. Cho nên mật thám chủ yếu chỉ lo thu thập tin tức, về sau nếu có bình loạn thật thì phối hợp, chứ căn bản không thể tự tay ngăn chặn.
Thứ hai, sở Mật thám Hà Đông chỉ có chừng vài chục người, phân ra khắp đạo. Mỗi châu phủ trọng yếu phân một người, riêng Thái Nguyên là thủ phủ gắng lắm mới có tầm chục người nằm vùng. Đã thế, trừ mấy người Chu Kinh là biên chế ra, đám mật sứ bên dưới chủ yếu làm hợp đồng kiểu “cộng tác viên”. Đa phần là tiểu nhị trộm cắp các loại. Thành ra Chu Kinh có muốn kéo team đi chống phản loạn cũng không làm nổi.
...
Cùng lúc, bên trong thành Thái Nguyên.
Ở một con hẻm nhỏ đâu đó, một trung niên dùng ngôn ngữ phương bắc thấp giọng bẩm báo :
Đại nhân, vừa có tin Triệu Doãn lại bại, xem ra quân Yên không còn trụ được bao lâu.
Thời gian hơi sai lệch với dự tính, nhưng cũng là trong dự đoán.
Vị đại nhân kia, thế nhưng lại là thiếu nữ. Nàng mặc một bộ Hồ phục màu trắng, bên ngoài khoác một tấm da sói thô sơ chưa qua chế tác, giống như còn có cả mùi sói tanh, thế nhưng lại không khiến nàng ta có nửa điểm khó chịu.
Chỉ nghe nàng ta cất giọng thanh thúy êm tai, hỏi :
Vậy còn nữ nhân kia?
Văn Thành Bích sau khi rời khỏi U Minh Cung, cũng đã vào thành Thái Nguyên, trú ở một tiêu cục gần cổng thành đông.
Đôi mày thiếu nữ hơi nhíu lại, có vẻ không hài lòng với câu trả lời này.
-Bẩm, mấy ngày trước không có động tĩnh, ngay cả người ra vào tiêu cục cũng không có ai khả nghi. Mãi đến hôm nay nàng ta mới ra ngoài, cùng với một nhóm tiêu sư ra hẳn thành ...
Nói chưa hết câu đã bị nữ đại nhân đoán trước :
Đến Ngô gia trang kia?
Đại nhân anh minh, quả đúng như vậy.
Trung niên lộ ra ánh mắt thán phục, nói :
Thiếu nữ nọ lắc đầu :
Nói rồi nàng ta lại nhẹ giọng :
Hơn nữa, cũng không có người. Ở đây hiện chỉ có một mình ngươi, việc trước mắt là mở rộng.
Vâng, đại nhân.
Còn tin tức gì khác không?
Bẩm. Mật Thám ty Hà Đông dường như vừa sắp xếp lại nhân thủ, giống như muốn theo dõi một kẻ tình nghi nào đó. Mà kẻ này lại ...
Thiếu nữ lại cười nhạt ngắt lời :
Kẻ kia chưng hửng, xem chừng công lao mấy ngày dò la lại thành số không, chỉ kịp buột miệng :
Thiếu nữ không bị lời nịnh nọt kia ảnh hưởng mấy, chỉ phất tay nói :
Được rồi, ngươi đi đi.
Đại nhân bảo trọng.
...
Đợi cho người kia lẩn vào hẻm nhỏ, nữ nhân kia cũng không vội rời đi ngay. Trái lại, nàng ta bỗng nhiên nói vào trống không :
Đoan trưởng lão, còn có chuyện cần nói sao?
Haha, Công chúa không luyện thần nhưng linh tính còn nhạy hơn ta, không trách được Giáo chủ yêu thương như vậy.
Đi kèm tiếng nói kia là một thân ảnh cao lớn từ góc khuất đi ra.
Y lấy ra một tấm ngọc bội tinh xảo nói :
Thiếu nữ không chút nghi ngờ nhận lấy vật phẩm, đưa tay vuốt vuốt tấm ngọc bội tinh xảo, khóe mắt hiện chút tiếu ý khó thấy. Chốc lát nàng ta mới cẩn thận cất nó đi.
Người họ Đoan lại thấp giọng :
Thiếu nữ nọ nghe vậy chỉ cười, nhẹ nhàng nói :
Đoan Trưởng lão vẫn không yên tâm, nói :
Nói đến đây thấy vẫn không lay chuyển được ý định của thiếu nữ, Đoan Trưởng lão đành thở dài :
Có lẽ bị lời của Đoan Trưởng lão đả động, thiếu nữ kia chần chừ một lát mới nói :
Đoan Trưởng lão chưa kịp vui mừng đã giật mình nói :
Thiếu nữ gật đầu, nhìn về xa xăm nói :
Đoan Trưởng lão trầm ngâm.
Chuyện của vị cô cô kia, tuy lão không phải họ Mộc nhưng cũng biết một hai.
Chuyện đã xảy ra non 20 năm. Hồi đó Mộc gia còn chưa phải là Trấn Nam Vương của Kim quốc, mà chỉ là một bộ lạc phụ thuộc triều Liêu, cũng từng tham gia chiến tranh Tống Liêu. Năm đó Dương Diên Chiêu là đại tướng trấn thủ mặt bắc của nhà Tống, từng nhiều lần đả bại quân Liêu và chính quân của Mộc gia.
Thế nhưng oái oăm, con trai Dương Diên Chiêu là Dương Tôn Bảo, lại đem lòng yêu một thiếu nữ Mộc gia, Mộc Quế Anh. Về sau trải qua đủ loại kiếp nạn, hai người thế mà thực sự thành vợ chồng. Bởi vì Mộc gia theo Liêu, chuyện này liền tạo ra sóng gió không nhỏ cho Dương gia, cũng là mở đầu cho sự nghi kỵ không thể vãn hồi của triều đình Tống lên Dương gia.
Đoan Trưởng lão biết rõ, thiếu nữ trước mắt sẽ không chỉ gặp Mộc Quế Anh đơn giản chì để “thăm hỏi”, nhất định còn bàn chuyện khác. Mặc dù biết về công về tư chuyện đều không liên quan đến mình, y vẫn ngập ngừng nói :
Thiếu nữ kia cười nhẹ đáp :
Ta lấy tư cách người thân đến thăm, cô cô nhất định sẽ không làm khó ta. Chưa kể Dương gia lúc này không còn như trước. Vả lại, ta cũng không mong cô cô hồi tâm chuyển ý, chỉ cần cô cô khiến Dương gia đứng ngoài là được.
Vậy ... ài ... Đoan mỗ lại canh phòng giúp Công chúa nốt lần này vậy.
Thiếu nữ đột nhiên cất tiếng cười :
Hìhì, Đoan Trưởng lão có vẻ mệt mỏi a.
Giáo chủ đã căn dặn, đây là chức trách của ta.