Trời đêm thanh vắng, trăng tàn treo cao.
Canh ba giờ Tý hầu như ai nấy đều đã kín cửa. Gió đêm hiu quạnh thổi trên đường lớn, cuộn xoáy lên từng phiến lá thu, chốc lát lại xoay vòng rơi xuống đất.
Một trung niên chừng 30 40 gõ mõ cầm canh chậm chạp đi tới cuối con phố. Đèn lồng trong tay lắc lư theo nhịp bước, ánh nến lúc sáng lúc tối hắt ra ngoài.
"Uỳnh"
Thình lình có một tiếng nổ vọng lại, có lẽ khoảng cách quá xa, thanh âm như có như không.
"Gâu gâu gâu"
Vài con chó bị mất ngủ bắt đầu sủa loạn, vang cả dãy phố.
Trung niên gõ mõ cũng dừng bước. Gã nhón chân ngẩng đầu cố nhìn về phương hướng tiếng nổ, chẳng qua nhìn mãi cũng không rõ chuyện gì xảy ra.
Thái Nguyên tình hình hỗn tạp, âm thanh lạ phát sinh cũng không phải chuyện hiếm.
Trung niên hắng giọng hô, thở dài lắc lắc đầu, lại xách đèn lồng tiếp tục bước đi. Hết con phố này là xong công việc rồi, chóng chóng còn phải về ngủ. Ai nổ gì kệ đi.
...
Trên một gian phòng cách đó không xa.
Một thiếu nữ áo tím ngồi bên cửa sổ, trong tay nàng cầm một quyển trục chi chít chữ, nói xong câu cũng không hề ngẩng đầu lên.
Cạnh nàng còn có một thiếu nữ đồ xanh, trên mặt đeo một tấm mạng mỏng.
Ngoài ra có hai trung niên. Một người bộ dáng cao lớn đang giấu giấu diếm diếm lấy từ trong người một bình rượu nhỏ vội đưa lên miệng. Người còn lại đứng cảnh giới gần đó. Còn có là một thiếu niên đang lim dim gật gà gật gù.
Thiếu nữ đeo mạng thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn một lát, thấp giọng nói :
Nữ nhân kia buông quyển trục trong tay, hai tay vô lực giơ lên cao, ngay cả động tác duỗi lưng mệt mỏi cũng lộ ra sự đáng yêu.
Nàng đi đến bên cửa sổ, từ lầu hai nhìn xuống, nhàn nhạt nói :
Xem ra muội vẫn không đủ tư cách gia nhập Thiên Sách phủ rồi. Còn thiếu hai người không nhìn ra.
Làm sao có thể? Muội đã tỉ mỉ nhìn nhiều lần rồi. Đều dựa theo biện pháp của tỷ tìm mà?
Không tin thì hỏi Đoan thúc, thúc ấy cũng phát hiện ra ... Đoan thúc?
Trung niên Đoan thúc uống vội rượu, làm như không uống sẽ không còn cơ hội vậy, vừa ho vừa cười nói :
Khụ khụ. Ta chỉ dựa vào bộ pháp để phán đoán mà thôi ...
Thúc không uống rượu một ngày thì sẽ khó chịu lắm sao?
Vừa đại chiến xong mà. Không cho uống rượu khó ngủ.
Giọng nói như thể trẻ con cầu xin.
Thiếu nữ áo tím liếc dài, Đoan thúc cười cười.
"Thiếu hai người, lại là người nào nha?"
Thiếu nữ đeo mạng lầm bầm, xem ra miệng nhỏ giấu đằng sau tấm mạng đang vểnh cả lên.
Thiếu nữ áo tím cười mỉm, nhẹ nhàng chỉ ngón tay trắng muốt ra ngoài cửa sổ :
Hắn sắp quay lại rồi đó. Có lẽ là vòng cuối.
Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa ...
Mặc dù biết rõ bản lĩnh của tỷ tỷ, nhưng thiếu nữ đeo mạng xanh vẫn y nguyên không chịu phục, "vịt chết mạnh miệng" cố đỉnh một câu :
Đoan thúc xỉa xỉa răng nói :
Thiếu nữ áo tím ngồi xuống, một tay chống má nói :
Nói đến đây, khóe miệng nàng nổi lên một tia đùa cợt đầy hàm súc :
Thành Bích tỷ, tỷ phái người như vậy đến giám thị ta, cũng quá coi thường ta rồi.
Ai mà ngờ đến đường đường Thiên Sách phủ Nội thần lại có mặt ngay ở Hà Đông cơ chứ? Mấy người này sinh nghi theo dõi muội thấy đã là giỏi lắm rồi ấy.
Cô gái kia chỉ sâu lắng cười :
Nàng dĩ nhiên không ai khác, chính là Mộc Hàm Yên. Chỉ là lớp dịch dung thần kỳ "Lâm Hàm Uẩn" kia vẫn chưa bỏ ra.
Dường như "Lâm Hàm Uẩn" đã quen dần với nó, có điều gì đó khiến nàng luyến tiếc không muốn cởi bỏ ra. Cho dù dung nhan thật của nàng chính là đệ nhất mỹ nữ Đại Kim, dung nhan từng khiến Lăng Phong không nhịn được phải chửi tục vì quá xinh đẹp.
Có lẽ tấm mặt nạ này không chỉ thay đổi diện mạo khuôn mặt, nó thậm chí thay đổi cả con người nàng. Cởi nó ra, nàng sẽ trở về vị thế một Hàm Yên công chúa cành vàng lá ngọc trên cao. Nhưng mang nó vào nàng sẽ là một Hàm Uẩn tầm thường, có thể tự tại bay nhảy, có thể thoải mái tán phét với người khác.
Lâm Hàm Uẩn, Mộc Hàm Yên, mặc dù tuy hai mà một, kỳ thực lại thực sự như hai người khác nhau.
Nam Cung Thanh Vân không để ý đến vẻ mặt đầy tâm sự của Lâm Hàm Uẩn, vẫn suy nghĩ chuyện vừa lúc tò mò hỏi :
Nhưng nếu người gõ mõ kia không chút sơ hở, làm sao tỷ lại phát hiện ra? Tỷ không biết võ công mà?
Ta sao? Cũng không mệt nhọc gì. Đều nhờ ghi chép của Uông thúc.
Nàng vừa nói vừa chỉ quyển trục trên bàn, khóe miệng cười duyên.
Trung niên họ Uông là người vẫn đứng cảnh giới từ đầu, nghe thấy tên mình liền vội vàng chắp tay khiêm tốn :
Nam Cung Thanh Vân trong lòng nở hoa, tự kiêu nói :
Lâm Hàm Uẩn ngắt lời :
Hàm Uẩn nghiêm túc hẳn lại, làm Nam Cung Thanh Vân muốn chen vào lại không dám, cũng không hiểu vì sao Hàm Uẩn tỷ lại giận như vậy.
Lời của Lâm Hàm Uẩn có lẽ nói cho trung niên họ Uông nghe thấy.
Bồi dưỡng cài cắm mật thám là cả một quá trình, đặc biệt là những người đầu tiên. Nếu ngay từ đầu đã phát sinh kẻ hở, tương lai cả hệ thống dễ dàng tan rã, thậm chí tặng không thành quả cho đối phương.
Uông Khiết là viên gạch đầu tiên của Kim quốc Thiên Sách phủ ở Hà Đông. Vì quan trọng như vậy mới cần Lâm Hàm Uẩn đích thân sắp xếp. Uông Khiết cực khổ ẩn mình ở Tống, nguy hiểm mọi lúc mọi nơi, cũng rất dễ bị phe Tống phát hiện mua chuộc.
Mấy người Đoan thúc Nam Cung Thanh Vân có thể có mặt ở đây, Uông Khiết đương nhiên nhìn ra quan hệ thân thiết của họ với Lâm Hàm Uẩn. Nhưng những lời không tim không phổi của Nam Cung Thanh Vân lại rất dễ khiến Uông Khiết sinh chán nản, cảm giác mình bị đối xử bất công.
Uông thúc, liên lạc với mấy người Trình Mậu ra sao rồi?
Bẩm đại nhân, bọn họ e ngại Mật thám Hà Đông theo dõi, tạm thời không thể tách ra gặp đại nhân, hiện tại vẫn dựa theo kế hoạch cũ hộ vệ cạnh Bối lặc gia
Cũng không cần gặp.
Mặc dù xuất nhập cảnh thời cổ không nghiêm ngặt như thời hiện đại, đặc biệt ở những nơi như Hà Bắc Hà Đông. Nhưng cũng không phải cứ muốn là qua quốc gia khác thoải mái tự do. Nhất là những sứ đoàn ngoại giao như Mộc Sinh, mỗi người luôn bị để mắt 24/7, tới những ai lúc về không thể sót một người.
Lâm Hàm Uẩn hỏi tiếp :
Vậy còn mật tín?
Đại nhân yên tâm, thuộc hạ đã tận tay đưa cho Bối lặc gia.
Uông Khiết nói xong lại lùi ra cửa đứng cảnh giới.
Nam Cung Thanh Vân hào hứng chỉ tay vào quyển trục trên bàn hỏi :
Lâm Hàm Uẩn lười biếng nghiêng người dựa vào ghế :
Nó là một quyển binh pháp, cần phải giải mã mới thành bảo đồ.
Ra vậy.
Uông Khiết bỗng chắp tay :
Lâm Hàm Uẩn thản nhiên :
Không cần nữa, thất bại rồi.
A, sao tỷ lại biết? À ...
Nam Cung Thanh Vân “à” một tiếng cũng không hỏi thêm, giống như hiểu lý do vì sao Mộc Hàm Yên lại biết trước kết quả. Nàng ta lại xụ mặt nhìn tiếp ra cửa sổ. Lâm Hàm Uẩn để ý thấy cười trêu :
Nam Cung Thanh Vân nắm tay lại dứ dứ ra cửa sổ, làm như đang tưởng tượng ra ai đó phía trước, giận dỗi nói :
Hứ, tỷ cũng đừng nhắc tên đó. Đúng rồi, còn có cả tên Lăng Phong đáng ghét của tỷ nữa, dám đột nhập phòng muội ...
Đừng nói lung tung, cái gì mà của ta chứ? Mà, hắn đột nhập phòng muội làm gì?
Còn không phải vì ... Ý khoan, ý của tỷ, "hắn" là người nào nha?
Nam Cung Thanh Vân khóe mắt đầy tinh nghịch.
Lâm Hàm Uẩn lại cúi đầu nhìn quyển trục, một bộ "không nói thì thôi", rút cục Nam Cung Thanh Vân vẫn là người chịu thua, lại dẩu môi :
Lâm Hàm Uẩn còn không quá hiểu Nam Cung Thanh Vân, cười nói :
Nam Cung Thanh Vân giậm chân :
Tỷ ... có ai lại nói như tỷ chứ. Tỷ không biết đâu, lúc đó ... lúc đó ... muội chỉ mặc mỗi áo ngủ mỏng manh, ngay cả ... ngay cả ...
Ngay cả cái gì?
Ngay cả mặt nạ cũng đã cởi ra rồi. Khuôn mặt muội đã bị người ta thấy hết. Đời này kiếp này, muội không gả cho Lăng Phong không được rồi ...
Lâm Hàm Uẩn tựa tiếu phi tiếu :
Không thể nào, hắn sẽ không như vậy chứ?
Hìhì ...
Nam Cung Thanh Vân đột ngột cười.
Muội cười cái gì?
Còn nói tỷ không quan tâm hắn. Bằng không sao lại khẳng định hắn sẽ không như vậy? Tên sắc quỷ đó a, có cho muội cũng không thèm đâu ...
Lâm Hàm Uẩn chỉ bình thản không nói.
Nam Cung Thanh Vân bỗng nhớ ra điều gì, vỗ đầu nói :