Tần Minh Tu hiện giờ chỉ là một đứa trẻ, vậy nhưng khi hắn cầm kiếm cũng đã nhìn ra dáng vẻ khí thế hùng dũng.
Đôi mắt vốn đen như mực sóng sánh ánh nước trở nên thâm trầm, tựa như tiệp màu với màn đêm xung quanh. Sau khi gạt kiếm của Hạ Lan Thư Trúc ra, hắn cau mày, vậy nhưng không hé răng nói một câu.
Hạ Lan Thư Trúc thấy người ngăn cản là Tần Minh Tu, ngạc nhiên nhướn mày:
Tĩnh Thân vương? Đây là có ý gì?
Mọi chuyện dừng ở đây là được rồi. Đã làm phiền Lâu chủ.
Tần Minh Tu thu kiếm, khom lưng bái lễ, thoạt nhìn thực giống như một vị công tử lễ độ.
Hạ Lan Thư Trúc nhận lời Tần Minh Tu, thứ nhất là muốn xem hai người xuyên không này có ân oán gì, thứ hai là vì nhiệm vụ của bản thân, đâu dễ nói bỏ là bỏ.
Rõ ràng là chiều cao kém người khác, vậy mà lại khiến người khác có cảm giác như bị nhìn từ trên cao xuống. Ánh mắt khinh thường giống như thấy một món đồ chơi nhảy múa trước mặt hắn.
Tiếu Mạn Sinh khoanh tay xem diễn sau lưng hắn nhướn mày. Đây là có ý gì?
[...]
[Người ăn cắp năng lượng của Hệ thống, phải chết.] Lời này của Hệ thống, cả ba người đều nghe được.
Ngạc nhiên nhất vẫn là Hạ Lan Thư Trúc, nàng lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hệ thống giả danh nghĩa của Tần Minh Tu, muốn mượn đao giết người, mà cuối cùng lại bị người ta phát hiện ra.
Tần Minh Tu cũng không phải loại người bình thường dễ đối phó. Hủy hoại một Hệ thống, đây là chuyện đáng sợ đến mức nào. Thậm chí ngay lúc này Hạ Lan Thư Trúc cũng không nghĩ đến sẽ thoát khỏi trói buộc này. Bản thân nàng là cá, mà Hệ thống chính là dao thớt, mối quan hệ quá nguy hiểm. Tuy rằng bình thường nói chuyện đều rất dễ dàng, vậy nhưng nàng đều phải thuận theo mọi ý của Hệ thống, nếu không đối mặt cũng chỉ có cái chết.
"Hệ thống, lần này ngươi sai rồi." Hạ Lan Thư Trúc đối thoại trong lòng với Hệ thống, tay cầm kiếm cũng buông lỏng, tỏ rõ là không có ý công kích nữa. Nàng giơ hai tay tỏ ý đầu hàng, dần lui về phía sau, cuối cùng biến mất trong màn đêm đen.
Tần Minh Tu khép hờ mắt hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra đã trở về bộ dạng ôn hòa bình thường. Hắn quay lại nhìn Tiếu Mạn Sinh, trong mắt tràn ngập tự trách:
Tiếu Mạn Sinh cởi bỏ được nghi vấn trong lòng, xem ra Tần Minh Tu chưa có tâm địa dơ bẩn đến mức làm cho người ta chán ghét đến tận cùng. Nhưng một nghi vấn nữa lại nảy sinh.
Tại sao cái Hệ thống kia lại nói "người ăn cắp năng lương"? Là nói tôi sao? Nhưng tôi không hề biết đến cái Hệ thống nào cả.
Có đó chứ.- Tần Minh Tu cong môi cười.- Nhưng nó không nhắm đến em, nó muốn tôi chết.
Vậy thì mắc giống gì lại bày trò truy sát cô chứ?
Chẳng hiểu sao hắn rất thích làm ra những hành động dịu dàng như vậy. Vậy nhưng ở những thế giới trước, tâm tính hắn rất bất ổn, giống như chó điên động người là cắn, chẳng bao giờ chịu quản sức lực của mình. Nên khi tiếp xúc với Tiếu Mạn Sinh đều gây thương tích cho cô. Hiện tại Tần Minh Tu cảm thấy trạng thái của mình đã ổn định, lại càng muốn cùng cô tiếp xúc nhiều hơn.
Hạ Lan Thư Trúc là người không đáng tin cậy, xem ra Hệ thống của nàng ta cũng vậy.- Tiếu Mạn Sinh tránh đi khỏi sự đụng chạm của Tần Minh Tu, lảng sang chuyện khác.
Nhưng nàng sẽ không từ bỏ chuyện giết em.- Tần Minh Tu sóng vai cùng Tiếu Mạn Sinh đi trong đêm.- Hệ thống nói thẳng ra chính là một ràng buộc. Nếu không thoát được trói buộc đó, người như Hạ Lan Thư Trúc vĩnh viễn sẽ phải làm theo lệnh của nó.
Nghe qua thật sự quá đáng sợ rồi. Vậy anh xem như là người may mắn thoát khỏi Hệ thống đó. Thử kể một chút xem anh làm thế nào để giải quyết nó đi.
Tại nơi hoang vắng, một thiếu nữ cùng một đứa trẻ sóng vai đi, nhìn qua quả thực rất kì quái. Nếu như hiện tại có cướp đường, tỏ hợp yếu đuối này sẽ chết chẳng phải bàn. Vậy nhưng Tiếu Mạn Sinh chẳng bận tâm, cô càng muốn tìm hiểu về mấy thứ Hệ thống hơn. Dù biết tò mò giết chết một con mèo, nhưng cô vẫn đâm đầu muốn tìm hiểu.
Tiếu Mạn Sinh nhớ rõ, đó là một người đàn ông vẫn luôn đi theo Tần Minh Tu, nhìn vẻ ngoài cao lớn nhưng thật ra não chẳng có được mấy nếp nhăn.
Giọng của Tần Minh Tu vẫn bình thản như thường, vậy nhưng Tiếu Mạn Sinh cảm thấy sau lưng lạnh toát. Cảm giác từ nhỏ đã bị một cái Hệ thống theo dõi, còn đếm từng ngày đến tận thế, thà rằng giết cô đi còn hơn.
Thời điểm tận thế buông xuống trên trái đất, Tần Minh Tu cuối cùng cũng lừa được Hệ thống tự tạo ra một thân xác máu thịt, để nó có thể tận hưởng mạt thế một cách trọn vẹn nhất.
Lần thứ nhất nghe còn bất ngờ, lần thứ hai Tiếu Mạn Sinh đã bình thản đón nhận kết cục đó. Cấu tạo não của Tần Minh Tu không bình thường, nhưng cũng rất đáng khâm phục. Lúc gặp mặt hắn đã hơn hai mươi tuổi. Hơn hai mươi năm chỉ để giăng ra một cái bẫy lớn, phải là người tính toán cẩn thận cỡ nào mới làm được như thế.
Lần đầu nghe có người nói mình "thiện lương", Tiếu Mạn Sinh ngạc nhiên chỉ mình, lại trợn mắt nhìn hắn.
Tiếu Mạn Sinh lặng người. Thật ra cô muốn hỏi, Tần Minh Tu có phải còn giấu cô điều gì nữa phải không?
Hạ Lan Thư Trúc đi xa một lần lại trở về tay không, điều đó làm nàng rất tức tối. Nhất là điều này liên quan mật thiết tới Hệ thống. Nó tự chủ trương hành động, chẳng bàn bạc với nàng, lại còn chơi trò mượn đao giết người. Rõ ràng chỉ là một máy móc, còn muốn chơi trò tâm kế thâm hiểm nữa, giờ thì lật thuyền rồi.
Cũng là do nàng quá nóng vội muốn hoàn thành nhiệm vụ, không tra xét kĩ mới để Hệ thống giở trò.
[Ta chỉ làm việc theo cấp trên yêu cầu. Với lại, ngươi nghĩ xem, ta giả mạo hắn ta, hắn chẳng lẽ không biết hay sao? Vậy nhưng tại sao lại xuất hiện muộn như vậy?] Hệ thống lạnh lùng phản bác lại. Nó biết bản thân đấu không lại Tần Minh Tu mới sử dụng ám chiêu. Vốn không ôm bao nhiêu hi vọng, bởi Tần Minh Tu là kẻ rất nhanh nhạy.
Dù không biết việc Tần Minh Tu đến muộn là do bận việc hay có ý đồ nào khác, vậy nhưng người giống như hắn, tất phải cẩn thận từng tí một, nếu không sẽ lọt vào bẫy của hắn lúc nào không hay. Lần gặp gỡ này toàn bộ phần thắng đều nằm trọn trọng tay hắn, đến cả trò ném đá giấu tay của Hệ thống cũng bị Tần Minh Tu biến thành nước cờ có lợi cho hắn rồi. Hạ Lan Thư Trúc cắn răng, người này không dễ ăn chút nào.
Ở một nơi khác, Tần Minh Tu vẫn nở nụ cười ôn hòa, lắng nghe Tiếu Mạn Sinh kể chuyện, nhìn cô bỏ xuống nghi ngờ cùng chán ghét với mình, nụ cười dịu dàng giống như đang ngắm nhìn bảo vật trân quý nhất của bản thân.