Sáng sớm ngày hôm sau, ông Vọng dậy trước khi gà kịp gáy. Bên ngoài trời vẫn còn mờ hơi sương, thầy Lương đã thấy ông Vọng chuẩn bị đồ đạc gì đó, thầy Lương hỏi:
Ông Vọng khẽ gật đầu đáp:
Nét mặt của ông Vọng thoáng buồn, cũng phải thôi, mọi thứ đột ngột ập đến một cách bất ngờ. Có lẽ cả đêm qua ông Vọng trằn trọc không ngủ nổi, nhưng con người nhân hậu ấy vẫn cố gắng một lòng lo cho làng Văn Thái. Đi cùng với ông Vọng ra đình, trời sáng hơn một chút, Sửu, Lực cùng một vài người nữa đã có mặt, họ đẩy những chiếc xe bò chở nào gạch, cát, xi măng, chở cả nước để chuẩn bị xây bể chứa ngay giữa sân đình. Bàn tính xong xuôi, ông Vọng giao lại việc cho Sửu cùng mọi người dưới sự chỉ đạo của thầy Lương. Còn ông bắt đầu đi lên huyện để thuê máy bơm. Sửu muốn đi theo nhưng ông Vọng nói việc trong làng gấp rút hơn, Sửu cần ở lại làm cùng mọi người.
Không để tốn thêm thời gian, Sửu cùng mọi người lập tức bắt tay vào làm việc. Những ngày qua làng Văn Thái trở nên tiêu điều, vắng lặng, sau sự việc Mão chết dưới giếng ngày hôm qua bà con lại càng sợ hãi hơn. Đường làng giờ đây ngoài mấy người ra đình để xây bể chứa thì chẳng có ai qua lại. Thông tin một hai hộ gia đình bỏ làng ra đi cũng lan truyền đến tai cả làng Văn Thái. Tát nhiên đó là lựa chọn tốt nhất trong hoàn cảnh này, nhưng không phải ai cũng có chỗ để đi. Dân làng Văn Thái xưa nay bám lấy quê cha, đất tổ làm nông, đồng ruộng mưu sinh qua ngày. Chỉ mới 2-3 năm gần đây, số ít thanh niên mới nghĩ đến chuyện thoát ly, đi tìm công việc mới bên ngoài. Còn lại những người trung niên, hầu hết mọi người đều không biết phải đi đâu nếu không ở lại làng.
Giờ đây nỗi sợ bao trùm lên tất cả những con người khốn khổ ấy, vừa mất mùa đã trăm thứ khổ đổ lên đầu, giờ đây họ còn phải nơm nớp sống trong lo lắng vì cứ mỗi ngày trôi qua, trong làng lại có một người phải chết và cái chết của họ đều khó giải thích. Lang Phan thì tự tử không rõ nguyên nhân mặc dù trước đó vẫn còn vui vẻ, ăn uống nhậu nhẹt, cái chết của cụ Cẩn cũng trùng hợp vào lúc làng đang xảy ra chuyện nên dù cụ Cẩn có chết già cũng khiến người ta phải suy đoán, rồi mới hôm qua, khi mở bạt che miệng giếng ra, họ kinh hãi bởi dưới giếng có một cái xác đã chết nổi, trương phình, đó là xác của Mão. Mà nghe đâu lúc dưa xác lên còn xảy ra một chuyện cực kỳ ghê rợn. Thế cho nên đối với dân làng Văn Thái, lúc này đây cứ ở trong nhà là an toàn nhất. Dẫu sao họ cũng được trưởng làng trấn an, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết.
Để đề phòng, thầy Lương yêu cầu mọi người xây một cái bể thật lớn, gần bằng với diện tích của sân đình. Cũng may, trong làng có một nhà buôn bán vật liệu, tuy nhỏ nhưng người này cũng vì làng mà ủng hộ hết những gì mình có, bên cạnh đó, ở quê, nhà nào cũng trữ một ít gạch để tiện xây sửa, được trưởng làng huy động, bà con ai có gì góp nấy. Nhờ vậy mà công việc xây bể chứa không gặp trở ngại hay khó khăn nào. Chỉ có vấn đề nước là hơi ngặt, nhưng sau khi thử kiểm tra nguồn nước ở kênh mương, thầy Lương nhận thấy nước ở đây vẫn chưa nhiễm độc nên có thể dùng. Đó cũng là một điều may mắn nữa cho làng Văn Thái.
Đội thợ 6 người chỉ tập trung vào xây bể, trong số đó có 3 thợ xây lành nghề nên đến cuối chiều, mọi việc gần như hoàn tất. Lúc này, ông Vọng cũng đã quay về, ông ngồi trên một chiếc công nông chở theo cái máy bơm cỡ lớn thuê từ trên huyện về. Nhìn thấy mọi người cũng đã xong công việc, ông Vọng mừng lắm. Mọi công tác chuẩn bị đều được hoàn thiện ngay trong ngày hôm đó. Máy bơm đã lắp ống dẫn, căng dây điện chỉ chờ đến ngày mai, khi xi măng nơi bể chứa khô là lập tức bơm nước giếng đổ vào bể.
Cẩn tắc vô áy náy, ông Vọng muốn cắt cử một người ngủ lại trong đình để trông coi máy bơm cũng như bể chứa. Lưỡng lự một lúc không ai dám nhận bởi có gan đến mấy thì chuyện người chết dưới giếng, cũng như việc lang Phan treo cổ trên cây nhãn cũng đều là những sự việc diễn ra khu vực gần với đình làng.
Nhưng rồi cuối cùng người lãnh trách nhiệm này chính là Sửu, Sửu nói:
Tuy nói vậy nhưng khuôn mặt Sửu có chút hơi tái, đợi những người kia ra về, còn lại thầy Lương, Sửu và ông Vọng, thầy Lương đáp:
Nghe thấy thế Sửu mừng hẳn, cả đời chưa gặp ma bao giờ, bản thân Sửu cũng rất tin vào tâm linh. Nhưng nay vì mọi người, Sửu đành nhận công việc ngủ lại đình để trông coi, nói thế không phải là Sửu không sợ, thầy Lương lấy trong tay nải ra một cái túi vải có nhiều màu sắc. Miệng túi vải có một sợi dây buộ, cũng là để đeo vào tay.
Thầy Lương nói:
Sửu nhận lá bùa rồi cúi đầu cảm ơn thầy Lương rối rít. Cũng đã chập tối, cả ba người cùng nhau rời khỏi đình, Sửu thì về nhà ăn cơm xong sẽ quay trở lại đình luôn.
Buổi tối hôm ấy, sau bữa cơm đạm bạc, ông Vọng hỏi thầy Lương một lần nữa:
Thầy Lương đáp:
Ông Vọng hỏi:
Thầy Lương trả lời:
Thấy thầy Lương bất chợt dừng lại, ông Vọng gặng hỏi:
— Còn điều gì thầy cứ nói.
Thầy Lương đăm chiêu nhìn ông Vọng, lát sau thầy tiếp tục:
— Như tôi đã nói trước đây, kẻ nào giấu long mạch, kẻ đó sẽ bị rút ngắn tuổi thọ. Một người như Cao Côn, am hiểu phong thuỷ, địa mạch, dương thọ của ông ta chắc chắn phải hơn 100 tuổi. Nhưng theo phổ truyền, Cao Côn chỉ thọ 70 tuổi. Đó là vì Cao Côn đã dùng tuổi thọ của mình để trấn yểm long mạch. Việc phá giải cũng như vậy, để rút được đoạn xương đó ra, trưởng làng cũng sẽ bị rút ngắn tuổi thọ. Năm nay trưởng làng đã ngoài 50 tuổi. Tôi e rằng....nếu phá giải bùa yểm xong....sợ rằng....
Ông Vọng nhắm mắt lại, ông khẽ cúi xuống đan hai bàn tay vào nhau, rồi ông ngẩng lên nhìn thầy Lương mỉm cười:
Vừa nói ông Vọng khẽ rơi nước mắt nhưng ông vội gạt đi ngay. Dù có thế nào đi nữa thì ông Vọng vẫn là máu mủ của Cao Gia. Cả họ Cao trong đó có cả bố mẹ ông đều bị dân làng Văn Thái giết chết, nhưng bản thân ông lại được chính người dân làng Văn Thái nuôi nấng. Dù chưa từng biết mặt bố mẹ đẻ, nhưng trong lòng ông Vọng không khỏi đau xót cho số phận của Cao Gia.
Đứng dậy, ông Vọng thắp hương rồi quỳ trước ban thờ bố mẹ mình, ông nói:
Quỳ gối lạy ba lạy, ông Vọng đứng lên cắm nhang vào bát hương, nước mắt ông không ngừng rơi xuống. Bản thân thầy Lương cũng cảm kích vô cùng trước hành động của ông Vọng. Giữa ranh giới sự sống và cái chết, ít ai dám hi sinh bản thân vì mọi người như ông Vọng.
Nhìn ông Vọng, thầy Lương khẽ gật đầu, ông im lặng không nói gì thêm bởi những gì cần dặn dò ông đã nói hết rồi.......Mọi chuyện sẽ chờ đến ngày mai.