Khoảng 6h tối, ông Vọng dẫn thầy Lương đến nhà Bảy Dao, nhà Bảy Dao nằm khuất trong một con ngõ nhỏ xung quanh toàn là đồng ruộng. Hãy còn sớm nên trong nhà vẫn sáng ánh đèn. Trước cổng nhà Bảy Dao có hai cây sanh khá um tùm, ông Vọng định gọi thì thầy Lương khẽ nói:
Nói rồi, thầy Lương lấy ra một vài tờ giấy đã chuẩn bị từ trước, trên mỗi tờ giấy đều có những nét vẽ bằng mực tàu loằng ngoằng, ông Vọng có nhìn nhưng chẳng hiểu gì cả, mỗi tờ giấy đều được xỏ qua một sợi chỉ đỏ. Buộc lên hai cây xanh mỗi cây vài tờ, xong xuôi, thầy Lương gật dầu:
Ông Vọng gọi to:
Ngay sau câu đầu tiên, Bảy Dao mở cửa ngó đầu ra ngoài, trời tối tuy không nhìn thấy mặt nhưng nghe tiếng, Bảy biết đó là ông Vọng trưởng làng, vội vàng chạy ra Bảy đáp:
Bước vào trong nhà, thầy Lương với ông Vọng thấy khói nhang bay nghi ngút, không chỉ vậy trong nhà Bảy còn dán một số lá bùa ở đầu giường và trước cửa ra vào, trên tường nữa.
Bảy ấp úng hỏi ông Vọng:
Ông Vọng đáp:
Bảy xua tay:
Vội mời ông Vọng và thầy Lương ngồi xuống, Bảy rót nước nhưng dù Bảy có cố gắng bình tĩnh thì vẫn để lộ chút gì đó hốt hoảng, sợ hãi trên khuôn mặt. Rót nước xong, vừa ngồi xuống thì Bảy giật mình khi người đàn ông đi cùng ông Vọng, là thầy Lương khẽ hỏi:
Ban đầu Bảy chối:
Thầy Lương nhấp ngụm nước rồi tiếp tục:
Bảy Dao tròn mắt, cũng đã nhìn thấy thầy Lương ở nhà Xoan, nhưng khi đó thầy Lương đi cùng ông Vọng nên Bảy chỉ nghĩ là người quen của ông Vọng mà thôi. Nay vừa vào nhà, nhìn qua mấy lá bùa dán trên tường người này lại có thể đọc thông vanh vách những chữ, ký hiệu trên lá bùa, cứng họng chưa biết nói gì thì ông Vọng nhìn Bảy nói:
Nghe vậy, Bảy vội cúi đầu xuống rối rít xin lỗi:
Thầy Lương đáp:
Bảy Dao nghe thầy Lương nói câu nào thì lạnh sống lưng câu đấy, đột nhiên Bảy nổi cả da gà khi mà một cánh cửa sổ bất ngờ bị gió thổi bung ra. Gió từ hướng ngoài cổng ở đâu lùa vào khiến cho Bảy cảm thấy lạnh cóng cả người.
Bất chợt thầy Lương chỉ tay về phía cửa sổ, nơi nhìn ra ngoài cổng có hai cây sanh. Cả ông Vọng cũng nhìn theo, từ trên hai cây sanh có thứ gì đó bùng cháy lên rồi lập lòe chớp tắt, sau đó thì ánh lửa biến mất.
Bảy Dao sợ quá hét toáng lên trong vô thức:
Ngay lập tức, Bảy quỳ xuống đất dập đầu lia lịa về phía cửa sổ, miệng không ngừng van xin:
Hành động của Bảy Dao khiến cho ông Vọng cũng phải giật mình, trong lúc Bảy Dao còn đang quỳ lạy van xin thì thầy Lương đứng phắt dậy, ông lao thẳng đến cánh cửa sổ, rút trong người ra một lá bùa màu đỏ, ông dán lá bùa vào song cửa sổ rồi đưa hai ngón tay lên ngang cằm, nhắm mắt niệm chú, sau đó thầy Lương hét lớn:
Vừa dứt lời, thầy Lương đưa hai ngón tay chĩa thẳng ra phía cửa sổ rồi chém vào khoảng không trước mặt, lập tức lá bùa bùng cháy. Ngay sau đó thì gió lặng, cánh cửa sổ chẳng ai kéo cũng đóng sập lại như lúc ban đầu.
Chứng kiến cảnh tượng đó, đến ông Vọng cũng còn phải tròn mắt ra nhìn không dám chớp, riêng Bảy Dao lại càng thảng thốt hơn, không, phải nói Bảy bàng hoàng mới đúng. Vẫn giữ thế quỳ, Bảy Dao đi bằng đầu gối đến trước mặt thầy Lương, gã dập đầu lạy sống thầy Lương, mồm mếu máo, vừa khóc vừa nói:
Thầy Lương đỡ Bảy dậy rồi khẽ thở dài:
Bảy Dao chắp tay van lài:
Thầy Lương điềm tĩnh đáp ;
Ông Vọng hiểu thầy Lương đang tìm hiểu về Xoan qua Bảy Dao, nhưng quả thực khi nãy chứng kiến toàn bộ sự việc, ông Vọng cũng phải sợ khi mắt thấy những thứ không tưởng. Nhưng nghĩ kỹ lại thì trước thầy Lương có nói, khả năng của thầy bị kết giới do trấn yểm của Cao Côn tạo ra phong bế. Ông Vọng chưa biết khả năng thực sự của thầy Lương là gì, nhưng dù như vậy mọi thứ mà thầy Lương phán đoán, suy tính đều chi tiết, tỉ mỉ một cách đáng kinh ngạc. Vốn ông Vọng đã nể phục thầy Lương lắm rồi, mà nay nhìn thầy Lương thi triển bùa phép ông lại càng nể hơn, dù có thêm cả một chút sợ nữa.
Chẳng cần phải nói nhiều, Bảy Dao lúc này sợ đến kinh hồn bạt vía, Bảy bắt đầu kể lại hết tất cả những gì mình và Xoan đã làm trong khoảng thời gian gần đây và lý do vì sao Bảy lại nói những ai liên quan đến Xoan đều chết.