Ông Vọng mài xong mực, Sửu thì dọn dẹp cái bàn uống nước. Xong xuôi, cả hai lại tiếp tục hồi hộp chờ đợi xem thầy Lương sẽ làm gì tiếp theo. Thầy Lương đặt tay nải của mình lên bàn, tiếp đó ông lấy ra tấm bản đồ vẽ địa hình làng Văn Thái, đó chính là tấm bản đồ được cụ Cẩn giao cho con trai là ông Cung đưa cho ông Vọng cùng với quyển trục ghi chép lại một phần quá khứ thảm khốc của ngôi làng từ lúc Cao gia vẫn còn tồn tại.
Ông Vọng đã biết về tấm bản đồ, cũng chính nhờ tấm bản đồ này mà thầy Lương mới có thể xác định được vị trí long mạch trong làng, qua đó giúp dân làng thoát được tai kiếp, thanh tẩy được chất độc nơi mạch nước ngầm, phá bỏ được trấn yểm của Cao Côn.
Sửu thì có phần lạ lẫm, bởi Sửu chưa từng được thấy tấm bản đồ này bao giờ, Sửu ấp úng:
Thầy Lương đáp:
Ông Vọng cũng hỏi:
Thầy Lương mỉm cười:
Ông Vọng và Sửu vẫn đang chăm chú lắng nghe, trải tấm bản đồ lên mặt bàn, thầy Lương đặt lên trên đó 1 tờ giấy trắng, dùng bút lông chấm mực Tàu, thầy Lương bắt đầu chấm lên tờ giấy trắng đó những nốt mực đầu tiên. Vừa chấm, thầy Lương vừa nói:
Sau khi đã chấm lên tờ giấy trắng 7 điểm mực Tàu, Sửu đứng một bên, ông Vọng đứng một bên nhìn vào tờ giấy với những chấm mực ấy vẫn không hiểu gì cả. Ông Vọng thắc mắc:
Thầy Lương trả lời:
Sửu nhăn trán suy nghĩ, nhưng quả thực, nhìn vào tờ giấy với 7 cái chấm đen này, Sửu chẳng thể luận ra được điều gì cả. Càng nhìn lại càng không hiểu, phía bên này của thầy Lương, ông Vọng cũng không khá hơn là mấy, ông Vọng còn cúi sát xuống để nhìn tờ giấy cho kỹ hơn, nhưng kết quả cũng chỉ là cái lắc đầu ngao ngán.
Cả hai người đồng thanh hỏi:
Lúc này thầy Lương mới tiếp tục dùng bút lông, thầy Lương nối những điểm chấm đó lại với nhau, đột nhiên ông Vọng như nhận ra được điều gì đó, ông Vọng nói:
Sửu hỏi ông Vọng:
Thầy Lương nói với ông Vọng:
Ông Vọng không dám chắc chắn, nhưng ông đáp:
Thầy Lương cười:
Ông Vọng nghe theo lời thầy Lương, ông đi qua bên kia bàn, đứng đối diện với thầy Lương và Sửu, mặt Sửu lúc này vẫn ngơ ngác không hiểu điều gì, thầy Lương nói:
Ông Vọng nuốt nước bọt, ông nhìn xuống tờ giấy trên bàn, trong đầu còn đang nghĩ không hiểu nếu đứng sang bên phía này nhìn thì liệu có gì khác hay không, bởi cơ bản trên tờ giấy đó vẫn là 7 điểm chấm được nối liền lại với nhau mà thôi, đâu có thêm thứ gì khác......Nhưng không, khác với đứng bên kia, sau khi đi sang phía đối diện, lúc này nhìn xuống, hình vẽ thực sự đã khác. Điều mà ông Vọng cảm thấy quen quen khi nãy giờ đây không chỉ là mang máng nữa, ông Vọng thốt lên:
Thầy Lương cười lớn:
Ông Vọng có phần ngỡ ngàng, quả đúng là như vậy, chẳng trách tại sao ông Vọng đã ngờ ngợ khi 7 điểm trên giấy được nối lại với nhau. Sao Bắc Đẩu, chòm sao luôn nằm ở phía Bắc. Nhắc đến sao Bắc Đẩu, ông Vọng lại nhớ đến bố ( nuôi) của mình. Ngày ông còn bé, những buổi tối trời cao thanh mát, ông hay ngồi vào lòng bố, trong lúc chờ đợi mẹ nướng vài củ khoai, ông Vọng hay nhìn lên bầu trời rồi chỉ tay về phía những vì sao đang lấp lánh. Như bao đứa trẻ khác, ông Vọng hỏi bố những câu hỏi ngô nghê như tại sao chỉ nhìn thấy sao vào ban đêm, tại sao những ngôi sao đó lại sáng......Ông nhớ lúc ấy bố ông nói, mỗi ngôi sao trên trời tượng trưng cho 1 người đã mất, khi con người ta chết đi, linh hồn của họ sẽ biến thành những vì sao lấp lánh, những vì sao đó sẽ dõi theo những người thân đang sống và phù hộ cho họ. Buổi tối sao mới sáng là bởi vì những người thân đã khuất của chúng ta sẽ bảo vệ ta trong cả từng giấc ngủ. Và rồi theo ngón tay của bố, ông Vọng được bố chỉ cho vị trí của sao Bắc Đẩu, 7 ngôi sao nhỏ nối lại với nhau sẽ ra hình dáng của một cái đấu, và nó luôn luôn nằm ở hướng Bắc. Ký ức tuổi thơ về sao Bắc Đẩu vẫn theo ông Vọng cho tới tận bây giờ, nhiều năm qua, mỗi khi nhớ đến bố mẹ, ngoài cây xoài bên ngoài vườn thì thi thoảng, ông Vọng vẫn nhìn lên bầu trời đêm để tìm sao Bắc Đẩu, như một lời tưởng tớ đến bậc sinh thành. Ông vẫn tin như ngày còn nhỏ, bố mẹ ông là hai ngôi sao đang lấp lánh ở đâu đó trong số muôn vạn vì sao trên bầu trời đêm lung linh, huyền ảo.
Nhìn ra những chấm vẽ trên giấy là sao Bắc Đẩu nhưng ông Vọng vẫn chưa hiểu, cuối cùng thì sao Bắc Đẩu có ý nghĩa gì...? Và thầy Lương đang muốn nói đến điều gì...?
Không để ông Vọng với Sửu phải chờ đợi thêm, thầy Lương dùng bút lông bắt đầu viết lên giấy, ngay bên dưới từng điểm chấm mực Tàu, vừa viết thầy Lương vừa nói:
Nói đến đây, thầy Lương khẽ nhìn sang phía ông Vọng, ông Vọng lúc này cũng đang đổ mồ hôi lạnh. Thầy Lương nói đến đâu, ông Vọng bất giác rùng mình đến đó. Sửu cũng đã dần hiểu ra được một chút vấn đề.
" Uỳnh "
Bên ngoài trời đã nổi giông, mây đen kéo đến, một tiếng sấm khan nổ lớn vang động, rung chuyển cả đất trời. Nhưng tiếng sấm động cũng không khiến cho những con người đang có mặt trong ngôi nhà này thấy bàng hoàng bằng những phân tích, lý giải của thầy Lương.
Ông Vọng đưa tay lau mồ hôi đang chảy trên trán, ông Vọng run run nói: