Y nói, thanh âm tràn ngập lo lắng. Đám người lập tức im bặt,căng thẳng nhìn tới lễ đài. Đơn Thiên Minh – gia chủ Vô Danh Sơn Trang, người trầm ổn nhất U Châu đã phải dùng tới thái độ này, chứng tỏ có việc không hay.
Các vị, đêm qua đệ tử du ngoạn của ta báo về. Diêm Thù bang đã bị thế lực nào đó diệt sát toàn bộ!
Hừ, chỉ là một cái tông môn cấp trung nhỏ bé, có thù kết oán bị tru sát. Có vậy mà cũng làm ra vẻ thần thần bí bí!
Một lão nhân áo đen cười nhạt nói, khuôn mặt y trắng bợt như kẻ chết trôi, nhưng con ngươi lại phát ra những tia lạnh lẽo sát khí. Lão chính là Sở Kế Toàn – Cung chủ Băng Ngọc Cung – hàng thứ tư trong cửu đại. Lời này nói ra khiến không ít người cau mày. Băng Ngọc Cung là cung phái ma tu, ai ai không biết. Tính cách háo sát cũng chẳng có ai lấy làm lạ, bởi bên trong tông môn này, không có thực lực có nghĩa là chết.
Đơn Thiên Minh khóe môi khẽ nhếch, vẫn bình tĩnh nói tiếp.
Mọi người nhất thời ồn ào, thì thào bàn tán. Cửu đại lập tức sắc mặt thay đổi, mơ hồ càng thêm âm trầm.
Đám đông ồ lên, trên mặt lộ ra vẻ hiếu kì. Chỉ thấy từ phía sau Đơn Thiên Minh, lộ ra một cô bé. Cô bé chỉ khoảng bảy, tám tuổi, tóc tết hai bên vô cùng đáng yêu. Cô bé đang tò mò, ngắm nhìn đám đông trước mặt. Đơn Thiên Minh khẽ xoa đầu cô bé, thì thào vào tai cô bé một hồi. Một chất giọng non nớt cất lên.
Cô bé nói tới đó, òa khóc nức nở. Đơn Thiên Minh lắc đầu, phất tay, lập tức một nữ đệ tử ôm cô bé đi ra; lại có một người khác mang một cái khay dài tới, đứng cạnh y. Y nói tiếp.
Hắn kéo tấm vải che, lập tức để lộ ra vài thanh dài kì quái, dường như không phải phi lao hay trường thương, thiết kế thập phần kì lạ. Đám người lập tức lâm vào trầm tư, không ai nói câu nào. Đều tập trung suy luận, cố gắng chắp nối các chi tiết đang có. Nhất thời toàn trường mù mờ, lạc lối. Đột nhiên, từ hàng ghế thứ ba, một nam nhân trẻ chậm rãi bước lên. Hắn đi thẳng tới phía Đơn Thiên Minh, không kiêng kị gì mà nắm lấy thanh dài kia. Đơn Thiên Minh ngạc nhiên, hàng ghế thứ ba này chỉ đại biểu cho đệ tử thứ hệ, chỉ là kẻ đi kèm các tông môn. Thân phận hay phẩm chất cực kì bình thường, trong nơi này căn bản chẳng có chút trọng lượng nào. Y cau mày, vẫn khách sáo nói.
Câu cuối nhấn mạnh, đồng thời chiếu tới ghế trống của hắn. Đơn Thiên Minh đột nhiên hít vào một hơi lạnh. Hàng ghế kia đại diện cho người của Thiên Hồng Tự, lại liếc tới ba vị cao tăng, thấy họ vẫn thản nhiên, không hề nhìn tới khiến y cau mày. Khi nhìn sang bên đối diện, thấy ánh mắt của Lam Nguyệt Cốc – cốc chủ Vương Phác Thiên đầy ý tán thưởng nhìn tới nam nhân này; ngoài ra còn có Phiêu Hoàng Tông – môn chủ Trương Dạ Nguyên manh theo ánh mắt tò mò nhìn tới. Y lập tức minh bạch “Xem ra người này quả thật có chút bất phàm. Ngay cả hai đại phái kia dường như cũng có chút hứng thú!”. Đơn Thiên Minh đương nhiên không biết thân phận thật của nam nhân nọ. Cũng không biết rằng Vương Phác Thiên tán dương bởi nam nhân kia là lang quân của ái đồ của lão; Trương Dạ Nguyên thì đang bán tín bán nghi về vị nam nhân kia – theo báo tin chính là Minh Gia Trang chủ!
Trước sự nghi hoặc, nam nhân nọ đột ngột nói, thanh âm trầm kéo mói người bừng tỉnh.
Đơn Thiên Minh xoay người, định gọi đệ tử, lại thấy nam nhân trẻ tuổi nói theo.
Thứ này không đầy đủ bộ phận, không biết Trang chủ có hay không bỏ xót một thứ hình vuông, hoặc đại khái một cái lồng vuông nhỏ, bên trong có chứa những thoi dài?!
Tiểu huynh đệ, sao ngươi biết. Lẽ nào… lẽ nào ngươi nhận ra thứ này ư?
Y giật mình nói, thanh âm có chút kinh ngạc. Đám người nhất thời ồ lên, ánh mắt lập tức ào ào đánh giá nam nhân trẻ phía trên. Chỉ thấy hắn cười, lắc đầu.
Hư Ngôn lập tức đứng lên.
A di đà phật, sư thúc, người nhận biết thứ này sao?
Không chắc lắm, nhưng đại khái chắc là đúng!
Hư Ngôn nói, lập tức như một tiếng sấm đánh động đám người. Ánh mắt tất cả đều dồn lên nam nhân trẻ đang mê mẩn bên cạnh mấy thanh kì quái nọ. Trong ánh mắt mọi người là những tia phức tạp. “ Thật sự là hắn? Kẻ làm U Châu một phen dậy sóng...? Kẻ mà Lam Thiên Tiên Tử hứa hôn...? Kẻ là bán long nhân áo đen thần bí...?”. Trong lúc đó, cô bé lúc trước đã được đưa lên, nam tử trẻ không kiêng kị gì mà ngồi xổm, thân mật nói chuyện với cô bé. Hắn hỏi han một hồi, lấy tay vẽ lên không trung một chữ thập, cô bé cau mày, sau đó gật đầu.
“75%” Minh Tiến nhủ thầm, hắn có xem qua vài bộ phim, lại nghe kể tới phương thức kia liền có chút liên tưởng. Sau khi nhìn tới những thanh này, lòng nghi ngờ lại càng tăng cao, chúng giống như loại súng kíp cổ. Cuối cùng, một nam đệ tử cẩn trọng mang lên một khối vuông nhỏ bằng sắt đen. Minh Tiến cầm lấy, lập tức dốc xuống. Bên trong rơi ra một vật hình thoi dường như là ngọc thạch, mang theo hai màu xanh lam và trắng riêng biệt. Hắn lại càng có cơ sở cao hơn, hắn cẩn trọng kiểm tra, không hề có thuốc súng. Hắn quan sát ba thanh kì quái nọ, nhận ra rằng nơi lẫy đánh lửa ( kim hỏa) của khẩu súng có vẻ lành lặn nhất dường như thiếu hụt gì đó. Hắn cau mày,cẩn trọng tháo từ khẩu súng khác sang một vòng tròn nhỏ,l ắp lên, đồng thời đưa viên đạn vào nòng, đẩy lại chốt tay cơ. Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn thản nhiên bước tới, cầm bình trà trong cái bàn trước mặt uống cạn, sau đó đột ngột tung nó lên cao. Hắn nheo mắt, xiết cò.
Chíu! Bùng! Một luồng sáng xanh lóe lên, theo nòng súng bắn đi, lao tới vị trí cái ấm trà rồi nổ tung, xé tan cái ấm trà hoàn toàn thành bụi phấn. Một màn kinh người này khiến đám đông kinh dị, có nhiều người đã đổ mồ hôi, tay xiết chặt lấy thành ghế. Thứ trước mắt này quá ư khủng bố, tầm xạ kích lại cực xa… Minh Tiến ném lại cây súng còn đang bốc khói, trước ánh mắt mù mờ của đám người đang nhìn tới mình. Hắn lạnh giọng.
Tốt nhất các vị nên về chuẩn bị lực lượng. Chỉ e U Châu sắp bị kẻ bên ngoài xâm lược...!
Tiêu Dao đại nhân, ngài chỉ ta nơi bắt nô lệ thật sự tồi. Toàn bộ đều cố sức phản kháng, chúng ta không bắt sống được ai!
Một giọng nữ nhân nói, thanh âm ngượng nghịu như mới tập đọc. Nữ nhân này tóc vàng, thân mặc chiến giáp màu bạc, sau lưng đeo một tấm khiên nhỏ, trên khiên là một chữ thập lớn màu máu. Lông mày thanh tú nheo lại, tỏ ý không vừa lòng.
Lãm Tiêu Dao mỉm cười cầu hòa, khôn khéo nói.
Không phải ta đã đưa cho Lyly tiểu thư diệu sách, sao tiểu thư không dùng? Làm như lời ta, chắc chắn bắt sống toàn bộ!
Quang Minh Kị Sỹ Đoàn tuyệt không làm chuyện hạ lưu dùng mê dược!
Ầy… Được rồi, hiện tại tạm thời các vị cứ nghỉ ngơi, ta sẽ tìm nơi khác tốt hơn!
Nữ nhân tóc vàng nhè nhẹ, đứng dậy bước đi, sau đó kiên quyết để lại một câu.
Một căn phòng khác, Lãm Tiêu Dao vẻ mặt mệt mỏi ngồi uống trà. Bên cạnh hắn lúc này có hai người,một nam một nữ. Nữ nhân mặc đồ đen, kim sa che mặt. Nam nhân nhỏ thó,ánh mắt sắc lạnh ,lưng đeo một cặp song liêm. Nữ nhân khẽ mỉm cười, thanh âm ngân nga như chuông bạc.