ôi gấp gáp đi nhanh ra ngoài, đi tới trước cửa vào lăng mộ, nhìn cây cối xanh mát xung quanh, tôi mới dám thở dài một hơi nhẹ nhõm. Đáng sợ quá, tôi không nghĩ là bản thân mình lại cảm thấy sợ hãi đến như vậy, cảm giác còn kinh khủng hơn là cái hôm xém chút nữa bị chôn cùng với Cảnh Long... lạ thật!
Tay lau mồ hôi trêи trán, Cảnh Long nhìn tôi, anh khó hiểu hỏi:
Nghe anh hỏi như vậy, tôi đành gật gật:
Cũng có chút nóng...
Vậy đi nhanh ra xe, về nhà thôi.
Ngồi vào trong xe, tôi vừa nghĩ đến chuyện khi nãy vừa tò mò hỏi Cảnh Long:
Biểu cảm trêи mặt Cảnh Long có hơi trầm xuống, giọng anh khàn khàn:
Tôi thở nhẹ ra một hơi, tay đặt lên vai anh an ủi:
Cảnh Long cười nhẹ:
Lấy lại tinh thần phấn chấn hơn, anh cười nói với tôi:
Tôi lắc lắc đầu:
Hôm qua em vừa mới về, hôm nay cha mẹ em đi ăn giỗ rồi, để vài hôm nữa em về.
Ừ, vậy mình về nhà.
Về đến nhà, vừa bước vào cửa lớn, tôi đã nghe được tiếng cười nói vang vọng của bà nội. Đi tới gần hơn chút nữa, lại thấy bà nội, Bảo Châu, cùng với mọi người đang ngồi vui vẻ ăn trái cây. Thấy bọn tôi về, bà nội liền kêu lớn:
Tôi với Cảnh Long liền đi tới bàn ngồi xuống, mẹ chồng tôi dịu giọng hỏi:
Cảnh Long trả lời bà:
Bọn con tới thăm mộ Cảnh ɖu͙ƈ...
Có đói chưa?
Nghe mẹ hỏi, Cảnh Long lại quay sang tôi:
Tôi lắc đầu:
Vừa nói, tôi vừa tiện tay lấy cho Cảnh Long mấy miếng táo đã gọt vỏ cùng với vài trái nho xanh đặt vào trong đĩa cho anh. Còn chưa kịp bảo anh ăn trái cây đi thì đã nghe giọng của Bảo Châu vội vã cất lên:
Tôi có chút ngớ người vội nhìn sang Cảnh Long, lại thấy anh có hơi lúng túng, cuối cùng vẫn là anh gật đầu xác nhận:
Ây, chuyện này tôi quả thật là không biết...
Bảo Châu lại cất giọng dò hỏi:
Tôi nhìn Bảo Châu, lắc đầu nói:
Bà nội cười khẩy:
Cảnh Long lại lên tiếng nói giúp cho tôi:
Lão phu nhân bĩu môi chán ghét nhìn tôi:
Cảnh Long vội cắt lời bà, anh cười cười nói:
Lúc này, Bảo Châu mới lên tiếng, cô ấy dịu giọng nói với bà nội:
Bà nội quay sang cười ngọt ngào với Bảo Châu, nghe rõ được sự tiếc nuối trong lời nói:
Bảo Châu ôm tay bà, cô ấy tinh nghịch trả lời:
Ngưng một chút, cô ấy lại nói, lần này lại khẽ nhìn sang tôi:
Lão phu nhân tỏ thái độ chán ghét:
Tôi cả buổi chỉ ngồi im, cũng không buồn lên tiếng làm gì cho thêm chuyện. Nói thật ra thì cũng có chút buồn khi nghe hai bà cháu họ bàn về tôi trước mặt bao nhiêu người nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mặc kệ đi, để trong lòng làm gì cho mau già.
Quay sang Cảnh Long, tôi hỏi nhỏ anh ấy:
Cảnh Long bật cười, anh đẩy đĩa trái cây của anh sang cho tôi, anh nói:
Tôi gật gù kɧօáϊ chí, tiện tay lấy thêm vài lát táo nữa, vừa ăn vừa gật đầu khen ngon làm cho Cảnh Long vui vẻ cười lớn. Đấy, làm cho những người yêu quý mình cười là được rồi, hơi đâu đi tìm cách lấy lòng hết người trong thiên hạ.
Mẹ chồng tôi cũng vui vẻ khi nhìn thấy bọn tôi vui vẻ bên cạnh nhau, bà lấy thêm táo cho tôi, cười vui dặn dò:
Tôi tò mò hỏi:
Mẹ chồng tôi gật đầu:
Tôi gật gật rồi nhanh chóng giải quyết hết mớ táo trong đĩa, Cảnh Long ngồi bên cạnh chỉ nhâm nhi vài trái nho xanh, chốc chốc lại uống nước lọc nhìn tôi cười cười. Phía bên kia, Bảo Châu đột nhiên cất giọng hỏi Cảnh Long:
Mọi người quay sang nhìn Bảo Châu, cả tôi cũng không nhịn được mà tò mò nhìn về phía cô ấy. Cảnh Long bên cạnh lại nhàn nhạt cất giọng:
Bảo Châu trả lời:
Cảnh Long lại nói:
Bảo Châu ngạc nhiên hỏi:
Cảnh Long gật đầu:
Thấy Bảo Châu có vẻ ngượng, bà nội liền nói vào:
Cảnh Long cho trái nho vào miệng, anh vừa nhai vừa nói:
Bảo Châu cười cười gật gù, giọng có hơi ngập ngừng:
Dứt câu, Bảo Châu cũng liền đứng dậy, cô ấy dịu giọng xin phép mọi người:
Bà nội không nỡ, bà kéo giữ tay Bảo Châu lại, vội hỏi:
Bảo Châu cười tươi, cô ấy vỗ nhè nhẹ lên tay bà:
Con đột nhiên nhớ ra là có chuyện cần làm á nội, để hôm nào con sang chơi với nội lâu hơn nha.
Con bé này...
Dạ thôi, con về trước, chào cả nhà... em về nha Cảnh Long.
Cảnh Long gật gật:
Bảo Châu đi rồi, bà nội cũng không thiết tha gì mà nán lại lâu. Thấy bà nội về phòng, mọi người cũng kéo nhau về lại phòng mình, trêи bàn lớn chỉ còn lại tôi, Cảnh Long và mẹ chồng tôi. Thấy bọn tôi còn nán lại, bà liền kêu nhà bếp dọn cơm, vừa nhìn bọn tôi ăn, bà vừa nói:
Tôi đang húp chút canh nóng, nghe mẹ chồng hỏi, tôi sặc đến phun ra đầy bàn, Cảnh Long phải lấy khăn giấy lau vội cho tôi. Anh vừa lau giúp tôi vừa gấp gáp hỏi:
Tôi gật gật, mũi hít hít, tay quẹt quẹt, giọng tôi òm òm:
Mẹ chồng tôi nhìn tôi, bà cười nhẹ, hỏi:
Cảnh Long lau nước canh còn dính trêи cổ tôi, anh nhàn nhạt trả lời bà:
Mẹ chồng tôi nhăn mày, bà nói:
Lần đầu tiên thấy mẹ chồng tôi nghiêm khắc đến như vậy, trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng. Chắc biết là tôi sợ, bà mới khẽ thở dài, giọng cũng dịu hơn:
Cảnh Long lúc bấy giờ lại chỉ im lặng, trông biểu cảm của anh như đang suy ngẫm chuyện gì đó. Vài giây sau, anh mới khẽ cất giọng:
Nghe được lời hứa của con trai mình, biểu cảm trêи mặt bà mới dễ chịu đi đôi chút.
Biết là bà đang muốn nhắc nhở tôi, tôi liền gật gật đầu, dịu giọng đáp lại:
Dạ, con hiểu rồi mẹ.
Ừ, hiểu hết là tốt rồi, hai đứa ăn mau đi, ăn đi rồi muốn làm gì thì làm.
Ăn xong, tôi với Cảnh Long đi lên phòng, ngồi xuống giường, tôi mới nghiêm túc hỏi:
Cảnh Long nhướn mày, anh gật gật:
Tự dưng cảm thấy bất mãn vô cùng, tôi xụ mặt, càu nhàu:
Cảnh Long đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi, anh thở dài, giọng có chút bất lực:
Tôi nhếch môi, bất mãn nói:
Anh tròn xoe mắt nhìn tôi:
Tôi cười khẩy:
Cảnh Long đột nhiên khẽ cười mỉm, anh hỏi tôi:
Tôi lườm nguýt:
Anh tằng hắng giọng, trịnh trọng trả lời:
Tôi bỉu môi:
Cảnh Long cười lớn:
Tôi có chút tò mò, vội hỏi:
Cảnh Long chau mày nhìn tôi, anh nhìn từ trêи xuống dưới, từ dưới lên trêи rồi mới phán ra một câu:
Tôi đánh nhẹ vào người anh, càm ràm:
Anh vội giữ lấy tay tôi rồi kéo cả người tôi ngã nhào vào người anh, ôm chặt lấy eo tôi, biểu cảm trêи mặt anh đột nhiên chuyển biến rất lạ. Vừa có chút gì đó tò mò lại vừa mang ý cười rất đậm, một tay anh sờ sờ vào má tôi kèm theo đó là câu hỏi khiến tôi cứng đờ cả người:
Thôi xong rồi, tôi tưởng là anh ấy đã quên hết chuyện đêm hôm qua rồi chứ? Giờ tôi phải làm sao đây, nói hay không nói... làm sao đây hả trời?!