uần sau là đến lễ mừng thọ lần thứ 78 của bà nội, Cảnh Long cũng có dự định đến ngày đó sẽ để tôi lộ ra gương mặt thật của mình, giấu giếm lâu quá cũng không tốt. Thật ra với việc này, tôi cũng khá là mong chờ, chứ thường ngày cứ sống trong sự dè bỉu của mọi người, lâu dần bản thân tôi cũng sinh ra cảm giác đau lòng uất ức!
Chuyện sinh con vẫn đang rất căng thẳng, nhưng may là dạo này mẹ chồng tôi đã giảm bớt sự quản lý việc uống thuốc và sinh hoạt của bọn tôi lại. Chắc có thể là từ hôm đi cầu con về đến giờ, tâm lý mẹ chồng tôi được thoải mái hơn nên bà cũng giảm hẳn sự hối thúc. Mà như vậy mới là tốt, vợ chồng tôi đỡ phải suy nghĩ nhức đầu hàng đêm, tâm lý thoải mái thì mới dễ có con được chứ.
Sáng hôm nay Cảnh Long đưa tôi đi thành phố, hai vợ chồng bọn tôi đến cửa hàng trang sức nổi tiếng chuyên về đá quý để đặt làm cho bà nội một bộ trang sức tặng bà lễ mừng thọ. Cảnh Long biết bà rất thích đeo trang sức bằng đá nên anh mới đích thân đi chọn, chủ yếu là tấm lòng của cháu trai dành tặng cho bà nội chứ thời buổi này cái gì đặt qua mạng chẳng được, chủ yếu là phải có tiền.
Vừa tới thành phố là bọn tôi đi đến cửa hàng luôn, vì sợ thời gian gấp rút sẽ làm không kịp để tặng cho bà nội. Xe vừa đậu vào bãi, hai bọn tôi còn chưa xuống xe thì ở phía trước mặt, tôi vô tình bắt gặp Cảnh Đức đang đi cùng với ai đó vừa ra khỏi cửa hàng đá quý. Cảnh Long bên cạnh cũng phát hiện ra, tôi lúc này đang định xuống xe gọi chú ấy thì bị Cảnh Long kéo giữ lại, anh nhắc nhở:
Tôi thoáng giật mình, cười hề hề ngồi yên lại ghế:
Vừa hỏi tôi vừa tò mò nhìn về phía trước, ban đầu thì nghĩ người đi cùng Cảnh Đức là bạn gái chú ấy nhưng sau khi thấy được vóc dáng người đi cùng, tôi có chút ngạc nhiên, tò mò hỏi:
Cảnh Long bên cạnh không trả lời câu hỏi của tôi, anh ấy tự dưng hỏi một câu rất không liên quan, giọng cũng kỳ lạ không kém.
Tôi nhìn anh, thấy anh có vẻ căng thẳng, tôi mới vội trả lời:
Cảnh Long lẩm nhẩm:
Tôi nhìn biểu cảm nghiêm túc cùng ánh nhìn đanh thép của anh... thoáng chốc tôi lại có suy nghĩ... hình như là anh ấy biết người đang đi cùng với Cảnh Đức là ai thì phải đó...
Cảnh Đức mở cửa cho người phụ nữ đi cùng ngồi vào xe, bộ dáng vui vẻ thân thiết dữ lắm. Sau đó xe của chú ấy rời đi rất nhanh, cũng không hề phát hiện xe của bọn tôi đang đậu ở phía này. Xe của Cảnh Đức đã rời đi được hơn 5 phút mà Cảnh Long vẫn chưa chịu rời mắt, anh nhìn chằm chằm về phía trước, trông vừa giận dữ vừa căng thẳng thế nào ấy. Phải rất lâu sau, thấy tình hình có vẻ ổn hơn, tôi mới dám dịu giọng, hỏi:
Cảnh Long khẽ thở ra một hơi, sự bực tức cũng giảm đi phần nào đó, nhưng nghe qua lời nói vẫn còn khó chịu lắm.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, anh nói người bỉ ổi... là muốn nói Cảnh Đức hay là người đi cùng chú ấy?
Không đợi tôi hỏi tiếp, Cảnh Long đã cho xe rời đi, anh trầm giọng:
Mặc dù hoang mang không hiểu chuyện gì nhưng tôi vẫn "dạ" một tiếng rất ngoan, cũng không nóng lòng hỏi anh mọi chuyện là thế nào. Biết anh đang khó chịu trong lòng nên tôi cũng không dám hỏi, đợi khi nào anh dễ chịu hơn một chút, khi đó hỏi cũng không muộn mà.
Nhận phòng khách sạn, việc đầu tiên của tôi là đi tắm rửa một phát cho thật thoải mái, tắm xong bọn tôi xuống sảnh lớn của khách sạn ăn trưa, ăn xong lại tiếp tục lên phòng nghỉ ngơi, đến chiều thì đi đặt bộ trang sức cho bà nội. Sau khi ăn tối ở ngoài về, Cảnh Long tắm rửa trước, tôi tắm sau, định bụng hôm nay sẽ ngủ sớm, mai còn đi vài nơi để đặt đồ.
Từ phòng tắm bước ra, tôi nhìn xung quanh phòng lại không thấy Cảnh Long đâu, đi thẳng vào trong phòng mới phát hiện anh đang hóng gió nhìn ngắm thành phố về đêm, trêи tay là ly rượu màu vàng nhạt đang uống dở. Thấy anh có vẻ đâm chiêu, tôi liền đi tới gần, dịu giọng hết sức có thể, tôi hỏi:
Cảnh Long lắc lư ly rượu trong tay, giọng anh khàn khàn:
Tôi cười mỉm, lại hỏi:
Cảnh Long thoáng im lặng, trêи mặt anh thể hiện rõ hai chữ "nặng nề". Cứ tưởng anh sẽ không chịu nói nhưng ít giây sau, anh lại khàn giọng hỏi tôi:
Tôi lắc lắc đầu, mờ mịt trả lời:
Cảnh Long đột nhiên cười gượng, giọng nói chất chứa sự phẫn hận vô cùng:
Ơ, mẹ ruột? Tôi tưởng là mẹ ruột của Cảnh Đức đã chết rồi chứ?
Anh lại cười, nụ cười khinh bỉ:
Tôi ngơ ngác lắc đầu:
Cảnh Long hít vào một hơi, giọng lạnh lẽo vô cùng:
Chuyện này... đúng rồi! Lần trước Cảnh Đức đã từng nói với tôi... tôi quên mất... lúc đó cứ lo chuyện mất tích của Cảnh Long nên tôi quên mất...
Tôi im lặng vài giây, đợi cho bản thân mình bình tĩnh trở lại, tôi mới nhạt giọng, nói:
Cảnh Long ngạc nhiên, anh liền hỏi:
Tôi lắc lắc đầu, có chút do dự, nói:
Cảnh Long ngạc nhiên thêm nhiều phần nữa:
Tôi gật gật:
Anh im lặng vài giây, lát sau, tôi thấy anh nở nụ cười chán ghét, giọng châm biếm vô cùng:
Bọn họ đúng là mẹ con... cả hai đều thảo mai như nhau nhỉ?
Thảo mai... Cảnh Đức cũng thảo mai?
Cảnh Long cười nói:
Giọng tôi ngập ngừng:
Cảnh Long chau mày, giọng bất mãn:
Dừng một chút, anh lại nói:
Vài giây sau, anh lại nhàn nhạt cất giọng, trong lời nói chứa hàm ý oán hận vô cùng:
Tôi nhìn anh chìm đắm trong sự oán hận, nhất thời trong lòng không kìm nổi sự đau lòng. Khẽ đặt tay lên vai anh an ủi, thế nhưng chưa kịp nói được câu gì, anh đã cười nói với tôi:
Nâng ly rượu trong tay lên, Cảnh Long nhìn vào ly rượu trong tay mình, ánh mắt anh chứa đựng sự thích thú, giọng điệu rất kỳ lạ:
Tôi sững sờ, nhìn vào ánh mắt thích thú của anh, tôi càng dám chắc là anh đã trả thù chút gì đó cho đứa em trai tội nghiệp của mình rồi...
Đúng, đúng là có thù phải trả nhưng anh đừng như vậy có được không? Sống mang quá nhiều thù hận... anh có chịu nổi không hả Cảnh Long? Người chết thì đã chết rồi, vậy còn anh thì sao... còn anh thì sao đây?
Tôi ôm chầm lấy anh, dụi mặt vào ngực anh, mặc anh có muốn nghe hay không, tôi vẫn cố nói:
Tôi nói mà như muốn khóc, bởi lẽ tôi cảm nhận được sự cô độc trong anh. Đúng là Cảnh Long làm không sai nhưng một người đang sống mà cứ mãi vùng vẫy trong cái chết của người khác... vậy thì làm sao sống bình an cho cuộc đời của mình được?
Cảnh Long im lặng, rất rất lâu sau... anh vẫn cứ im lặng!
------------------------_
Chỉ còn hai ngày nữa là đến tiệc mừng thọ của bà nội, khách khứa đã được gửi thiệp mời từ trước, ba mẹ tôi cũng được nhà chồng tôi mời đến dự. Trong danh sách mời đến dự tiệc, tôi có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tên của chú Lương. Tôi có hỏi Cảnh Long, anh nói là do cha chồng tôi mời, còn lý do tại sao thì anh cũng không biết.
Trong nhà dạo này rất nhộn nhịp, mọi người luân phiên nhau trang hoàng nhà cửa, ai ai cũng bận rộn để chuẩn bị tiệc mừng thọ cho "Lão Phật Gia". Tôi cũng luôn tay luôn chân, mẹ chồng nàng dâu chạy lăng xăng từ sáng đến chiều, công việc chất thành đống.
Đang phụ mọi người cắm hoa thì từ ngoài cửa, Thu Tuyết gấp gáp đi vào, mặt cô ấy hơi tái đi, bộ dáng lơ mơ như đang suy nghĩ gì đó. Thu Tuyết đi lướt qua bọn tôi rồi đi thẳng lên phòng, hoàn toàn không để ý đến tôi đang ngồi trêи ghế. Tiểu Đào thấy vậy, cô ấy khẽ cúi người xuống, nói thầm vào tai tôi:
Tôi gật gật:
Tiểu Đào lại thì thầm, vẻ nghiêm trọng lắm:
Tôi thoáng ngạc nhiên, giọng cao hơn chút:
Tiểu Đào gật gù chắc nịch:
Chuyện này... có vẻ lạ nhỉ? Thu Tuyết với Bảo Châu như chó với mèo, làm sao có chuyện đi chung với nhau được?
Tiểu Đào lại nói thêm, giọng điệu rất nghiêm túc:
Mợ Hai... tôi thấy cô Bảo Châu không phải dạng vừa đâu... tới mợ Thu Tuyết còn bị cô Bảo Châu doạ đến mặt mũi xanh chành... mợ phải cẩn thận đó mợ.
Sao cô biết Thu Tuyết bị Bảo Châu doạ tái xanh mặt mũi?
Tiểu Đào nhanh nhảu nói:
Tôi gật gật đầu, đối với những gì Tiểu Đào vừa nói, tôi nhất định sẽ để trong lòng... ai chứ Bảo Châu là phải đề phòng. Nhưng mà... Thu Tuyết bữa nay sao lại lên xe của Bảo Châu... chuyện này liệu có mờ ám gì chăng?!