Đúng là mùi vị của bánh quen thuộc, một mình tôi ăn hơn nửa cái mỗi loại mà vẫn thấy không đủ. Thích thật, lâu lắm rồi tôi mới được ăn lại loại bánh mà mình yêu thích, lần này phải cảm ơn cậu Năm thật nhiều mới được.
Qua mấy ngày sau, cậu Năm lại gửi anh tài xế đem về thêm một túi bánh nữa, lần này còn có cả bánh quy bơ sữa, bánh dứa các loại. Tôi ôm một túi về, tối đến lại gặm nhắm từng loại bánh với trà ngon, ngẫm nghĩ về cuộc đời còn son trẻ. Phen này tôi phải gửi tiền trả lại cậu mới được, dù nghèo thật nhưng cũng không thể nhận không không như thế này mãi được.
Sáng sớm, tôi sửa soạn cho cha lên rừng đốn gỗ, rừng này là do nhà ông Độ khai đất và gây rừng, mục đích là kinh doanh sản xuất gỗ chứ không phải đốn gỗ lậu. Nhà chủ tôi giàu có cũng là nhờ cái nghề này bao nhiêu lâu nay, nghe nói là nghề gia truyền cha truyền con nối từ tận chục đời trước. Mà phải công nhận là nhà ông Độ có thời, làm ăn càng ngày càng phát triển đi lên, chỉ nhìn biệt thự họ xây cũng biết họ giàu đến cỡ nào rồi.
Tôi quan tâm hỏi:
Cha tôi lắc đầu:
Chủ bao ăn mà, xong việc thì cha về... để cửa cho cha là được.
Dạ.
Cha đi rồi, thằng Toàn em tôi cũng đi theo sau, bữa nay chỉ có cha vào rừng, thằng Toàn thì vẫn làm việc ở xưởng gỗ như thường khi. Tôi nghe nói vào rừng đốn gỗ thì lương cao hơn nhưng công việc nặng nhọc, nguy hiểm dữ lắm. Biết là rừng sản xuất nhưng cũng không nói được những rủi ro phát sinh... nhìn cha thăng gói đi vào rừng mà tôi lo quá.
Mẹ khều tay tôi, bà nhắc nhở:
Tôi gật đầu, đội mũ rộng vành, đeo theo cái túi đựng vài vật dụng cá nhân, thưa mẹ một tiếng rồi nhanh chân đi bộ đến nhà chủ. Từ hôm đụng độ cậu Tư bị cậu ấy sỉ vả đến giờ, mỗi khi đi trong sân nhà tôi đều đội cái mũ lên cho an toàn. Cậu Tư nhà này bị ảo tưởng nhan sắc mạnh lắm, tôi không muốn bị cậu ấy đem ra trêu đùa bỡn cợt mãi đâu. Cũng không phải là sợ bản thân mình bị tổn thương, tôi chỉ sợ bữa nào nhịn không được, tôi đấm cậu ấy mấy phát thì lại mang họa ở tù mất thôi. Gì chứ tôi dễ cáu lắm, kìm chế không được khéo lại có án mạng xảy ra.
Nghe nói cậu Năm về nhà từ hôm qua, tôi định đến trả tiền bánh cho cậu nhưng không dám lên nhà, giờ chỉ biết chờ khi nào gặp được cậu thì trả cho cậu thôi. Nói gì thì nói, cậu Năm tốt với tôi thì tôi mừng chứ mà thân thiết quá cũng không hay, người ta dị nghị mệt lắm.
Sau giờ cơm trưa, tôi được nghỉ ngơi từ nửa tiếng đến một tiếng rưỡi tùy bữa, mà dạo gần đây vì cậu Hai bệnh nên bếp núc trong nhà lúc nào cũng phải sẵn sàng, thành thử ra suốt từ sáng tới giờ, giờ tôi mới được ngả lưng nằm một chút. Lúc sáng có đem theo hộp bánh quy nhỏ nên canh giờ nghỉ trưa tôi liền lôi bánh quy ra nhấm nháp, sẵn mời chị em trong bếp ăn cùng luôn. Mấy người ngồi cùng nhau trêи tấm chiếu sạch, mới ăn tới cái bánh thứ hai thì ở nhà trêи đi xuống, chị Thị quét dọn đi hùng hổ tới chỗ bọn tôi, chị hấc hộp bánh quy trêи tay tôi rơi hết xuống sàn nhà, giọng chị đanh đá:
Mọi người nhìn tôi kiểu ngạc nhiên kèm tò mò, mà tôi, tôi cũng ngạc nhiên không kém.
Chị Cúc kề tai tôi nói nhỏ:
Học tài xế... ra bà Thị này là bồ ông Học... lại cái trò ghen tuông vớ vẩn đây mà.
Tôi đứng dậy rồi đi tới nhặt bánh quy bị rơi cho vào hộp, xong xuôi, tôi mới trả lời chị ta:
Bà Thị bị lửa giận che mờ mắt, chị ta sáp lại như muốn đánh tôi, gân cổ lên mà quát:
Ngừng vài giây như soạn thêm văn, chị ta cười khinh miệt rồi nói:
Trời mẹ, cái logic gì kỳ cục vậy bà chị?
Tôi nhếch môi nhìn chị ta, giận đùng đùng trả lời lại:
Bà Thị có chút biến sắc, giọng ấp úng:
Tôi cười ha hả:
Ngừng một chút, tôi lại hỏi mọi người xung quanh:
Mấy chị làm chung cũng đều gật gù đồng ý, mà cái này tôi nói đúng, tôi mà có bỏ bùa thì bỏ bùa mấy cậu nhà này chứ mắc gì bỏ bùa ông lái xe mướn làm gì cho mang tiếng không biết nữa.
Chị Cúc cũng lên tiếng giảng hòa:
Thím nấu bếp cũng lên tiếng giúp tôi:
Bà Thị nghe mọi người nói giúp cho tôi, bà ấy bắt đầu đỏ bừng mặt, vừa quê độ vừa giận dữ:
Chị ta chỉ vào hộp bánh trêи tay tôi, quát lớn:
Mọi người lúc này mới nhìn về phía tôi, miếng bánh đang cắn dở của thím nấu bếp cũng vì câu nói kia của chị Thị mà bị bỏ vào sọt rác kế bên. Chị Thị được nước làm tới:
Tôi nhìn về phía chị Thị, điềm tĩnh trả lời:
Mụ Thị cười lớn, chị ta sấn tới trước mặt tôi:
Tôi trừng mắt, chỉ tay vào chị ta, tôi gằn giọng:
Mụ Thị bài hãi cái miệng:
Khung cảnh hỗn loạn, bà Thị vừa gào vừa múa tay múa chân, hai ba người chạy tới can ngăn chị ta lại, còn tôi vẫn đứng trơ ra chờ chị ta nhào vô đánh mà chờ từ nãy giờ cũng chưa thấy chị ta ra tay. Chị Cúc thấy chuyện càng lúc càng lớn, chị liền khuyên bảo tôi:
Tôi nhất quyết không đồng tình:
Nói đến đây, tôi ngừng một chút rồi lớn giọng nói hết cho tất cả mọi người cùng nghe:
Nghe tôi nói vậy, mụ Thị có vẻ sợ sệt, mụ ta hết khua tay múa chân nhưng vẫn còn giả vờ đòi đánh đòi đấm cho mọi người hùa vào can. Tôi nhìn bà Thị lúc này không khác gì con lăng quăng, uốn éo uốn éo mà có dám làm gì tôi đâu.
Tiếng quát uy phong cất lên, mụ Thị và mọi người đều im bặt nhìn chằm chằm về phía cửa. Tôi cũng ngước mắt nhìn theo, liền thấy cậu Năm dáng người thẳng tắp, mặt mày nghiêm nghị đứng nhìn. Thấy tôi và mọi người đều nhìn, cậu mới từ từ bước xuống, giọng trầm hẳn:
Nghe cậu hỏi, tôi liền trả lời:
Chị Thị sợ thua thiệt, chị liền nhanh nhảu:
Tôi nhếch mép nhìn chị ta... chị ta khinh người vừa vừa thôi chứ.
Cậu Năm chau mày:
Chị Thị cúi mặt ngập ngừng:
Cậu Năm hỏi lớn:
Chị Thị giật mình, mặt mày xanh lét:
Cậu Năm bực dọc cảnh cáo:
Chị Thị cuống cuồng lên xin lỗi:
Lúc này, tôi mới lên tiếng giải thích:
Chị Thị vẫn ngoan cố cãi lại:
Cậu Năm nhíu mày:
Mọi người lúc này mới gật gù tin tưởng những gì tôi vừa nói, chị Thị thì méo mặt không dám nhìn thẳng vào tôi. Cậu Năm liếc mắt nhìn chị rồi lại nhìn đến chỗ tôi, giọng cậu nhàn nhạt:
Mọi người ngạc nhiên nhìn tôi, mà tôi cũng ngạc nhiên không kém, ngơ ngác hỏi lại cậu Năm:
Cậu Năm gật đầu:
Tôi ngu ngơ gật gật:
Dứt câu, tôi liền rửa tay rửa mặt rồi lau cho khô, sau đó chạy theo sau lưng cậu Năm trong sự tò mò của mọi người và của cả tôi. Quái nhỉ, Bà Hai tìm tôi có chuyện gì vậy cà? Bộ... tôi có làm gì sai hay sao?
Đi theo sau lưng cậu Năm, đi được vài bước, cậu mới quay lại nhìn tôi, ánh nhìn có chút kỳ lạ, cậu nghiêm nghị hỏi:
Tim tôi cũng đập thình thịch theo sự nghiêm túc của cậu:
Dạ... cậu hỏi đi.
Mấy ngày trước... cô có nhặt được một bao lì xì bên đường... có phải không?
Tôi ngớ người... bao lì xì... bao lì xì?
Như nhớ ra chuyện gì đó, tôi liền reo lên:
Cậu Năm liền hỏi gấp:
Rồi bao lì xì đó đâu?
Tôi bỏ rồi, tưởng là có tiền... chứ đã không có tiền thì tôi lấy để làm gì?
Nghe tôi nói xong, cậu Năm khẽ gật gù có vẻ dễ chịu hơn khi nãy rất nhiều. Thấy tâm tình cậu thay đổi chóng mặt, tôi mới thử dò hỏi nguyên nhân:
Cậu Năm lúc này nhìn tôi, ánh mắt lại trở nên kỳ lạ, giọng gấp gáp:
Tôi chau mày, hỏi gấp:
Cậu Năm đột nhiên im lặng vài giây rồi mới nói ra một chuyện động trời, giọng cậu ngập ngừng như không muốn nói:
Tôi trừng lớn mắt... sao cơ? Sao lại... sao lại có chuyện như vậy được?
Không thể được, tôi không thể chết như vậy được?!