Sau khi Lý Du Nhiên chế tạo xong Vô Ưu Hương thì lại bắt đầu chế tạo thuyền Bỉ Ngạn, mà vào lúc đó, Đế
Dịch Nguyệt gả cho Âm Thiên Tử, rất nhiều người khuyên nàng, có điều nàng đã bị tình yêu mụ mị đầu óc, không nhìn ra tình hình cho nên chết trên hỉ đường.
Tần Mục ngước nhìn tòa Thiên Môn này, bên trong tòa Thiên Môn có thần thông của Âm Thiên Tử, cũng có tâm huyết của Đế Dịch Nguyệt. Đế Dịch Nguyệt giành được từ chỗ Âm Thiên Tử, lúc trước yêu sâu bao nhiêu thì hôm nay hận bấy nhiêu.
Dù vậy, Tần Mục cũng không thể không khâm phục tài hoa Âm Thiên Tử. Bên trong tòa Thiên Môn Minh Đô này ẩn chứa thần thông luân hồi, là thứ mà bên trong đại đạo U Đô không có.
Âm Thiên Tử đã từng dùng thần thông luân hồi để ám hại thân thể thần hồn chuyển thế của Nam Đế
Thước Phỉ Nhân. Bây giờ Thước Phỉ Nhân trở thành Thiên Sư thứ ba Bạch Ngọc Quỳnh của Thiên Đình, nhưng cho đến tận nay Thiên Sư Bạch Ngọc Quỳnh cũng không thể phá giải được thần thông luân hồi của Âm Thiên Tử.
Đạo luân hồi mới là mấu chốt để Âm Thiên Tử sống yên ổn.
Ở điểm này, bất kỳ ai cũng không bằng hắn.
Đế Dịch Nguyệt đi ra từ cửa sau, có hơi xấu hổ, cười nói:
Tần Mục cười nói:
Đế Dịch Nguyệt vui vẻ nói:
Nàng vuốt ve Thiên Môn Minh Đô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng cái phù văn trên Thiên Môn, nói:
Trong lòng Tần Mục hơi chấn động, quan sát tỉ mỉ Thiên Môn Minh Đô, trầm giọng nói:
Tỷ tỷ, ngươi giúp hắn chế tạo tòa Thiên Môn này, có huyền cơ gì không?
Thiên phú của hắn có hạn, cũng không phải là người có thiên phú cao nhất. Dung hợp bốn loại công pháp Đế Tọa đã là cực hạn của hắn rồi.
Đế Dịch Nguyệt nói:
Tần Mục cực kỳ khâm phục.
Đế Dịch Nguyệt nói:
Nàng lộ ra vẻ tươi cười:
Những ngày này ta vẫn luôn nghiên cứu đạo Luân Hồi, lúc trước cũng học được một chút đạo pháp của đạo Luân Hồi từ chỗ của hắn. Ngươi xem thử.
Đế Dịch Nguyệt lấy nghiên cứu mấy ngày nay của mình ra, giấy nhiều, toàn sách là sách, có thể thấy được Đế Dịch Nguyệt vì báo thù Âm Thiên Tử mà nỗ lực cỡ nào.
Tần Mục lật xem cẩn thận, đối chiếu phù văn bên trên tòa Minh Đô Thiên Môn, xác minh song song.
Hắn lại lập tức lấy mộng nhập đạo lần nữa, rất nhanh xem xong nghiên cứu những năm này của Đế Dịch Nguyệt, nghiệm chứng một lần, lúc này mới tỉnh lại từ trong mộng.
Tần Mục trầm ngâm, suy tư điều bản thân vừa đạt được, sau một lúc lâu thì ngẩng đầu cười nói:
Tỷ tỷ, chúng ta đồng thời nhập mộng, đi một vòng trong mộng nhé?
Đi một vòng trong mộng?
Đế Dịch Nguyệt kinh ngạc cười nói:
Ánh mắt Tần Mục trở nên cực kỳ yêu dị, Đế Dịch Nguyệt nhìn ánh mắt hắn giống như thấy được từng vòng tròn không ngừng biến nhỏ thành lớn thoảng qua bên cạnh mình.
Chỉ là sau một lúc lâu, nàng vẫn không hề buồn ngủ, cười nói:
Nàng nhìn khắp nơi thì thấy trời đất xung quanh đã thay đổi hình dáng chẳng biết lúc nào, không còn là Phong Đô mà là đi tới Minh Đô!
Nàng cúi đầu thấy được Minh Hải, cùng lúc đó, nàng lại thấy Minh Đô Thiên Môn đứng vững phía trên Minh Hải!
Không chỉ có như vậy, nàng còn chứng kiến một “mình” khác đang mặc xiêm y đỏ thẫm, đó là phục sức y bào của tân nương. Đám người Thiên Âm nương nương, ngư phu Thiên Sư Hàn Đường, Minh Đô Thiên Vương Điền Thục đều đang tấn công Thiên Môn, mà bên trong Thiên Môn, Âm Thiên Tử đứng ở đó ngăn cản thế công của mọi người!
Đế Dịch Nguyệt không khỏi ngây người, nàng nhập mộng lúc nào, mộng cảnh tái hiện lúc nào mà nàng lại hoàn toàn không biết.
Chẳng biết lúc nào Tần Mục xuất hiện bên người nàng, giơ tay lên chỉ hướng nơi xa.
Đế Dịch Nguyệt nhìn theo phương hướng ngón tay của hắn, thân thể không khỏi hơi chấn động, lẩm bẩm nói: