Đồ tể và người mù đang ở Thư châu cách đó ngàn dặm, người mù dường như thấy được mấy người kia, vẻ mặt cổ quái, nói:
Đồ tể kinh ngạc nói:
Vẻ mặt người mù biến thành cổ quái, nói:
Đồ tể nói:
Người mù lắc đầu nói:
Người mù “nhìn” một lát, thở phào nhẹ nhõm, nói:
Đồ tể lắc đầu:
Bà bà chưa từng hại nước hại dân, là Lệ giáo chủ hại nước hại dân. Bà bà rất hiền lành, xưa nay không gieo họa chúng ta, Lệ đại giáo chủ vừa hiện thân suýt nữa làm thôn tan rã. Đúng rồi, dọc theo đoạn đường này ngươi thấy người điếc, người câm không? Hai người bọn họ luôn luôn như hình với bóng.
Chưa từng nhìn thấy bọn họ.
Người mù nói:
Đồ tể cười hắc hắc nói:
Trên lưng Long Kỳ Lân, đột nhiên Tần Mục nghĩ đến một chuyện, hắn hỏi Thanh U sơn nhân:
Thanh U sơn nhân nói:
Chính hắn không nói, nhưng Tam Nguyên lão nhân biết, cũng nói cho ta biết, là đột phá Thiên Nguyên. Lúc hắn đột phá rất nhẹ nhàng, tự nói hối hận không có lựa chọn đột phá Tam Nguyên.
Như vậy trong Ngũ Khí điện, hắn đột phá cái gì?
Tần Mục lại nói.
Tần Mục nhẹ gật đầu, Hư Sinh Hoa quả thực rất mạnh, bản lĩnh lúc trước đã không kém hắn, mặc dù tu vi kém hơn hắn một tia nhưng thần thông lại tinh diệu hơn hắn.
Lần này Hư Sinh Hoa đột phá Tam Nguyên điện và Ngũ Khí điện, nhược điểm tu vi yếu đã được bù đắp. Tần Mục đột phá Tam Nguyên, bù lại cơ sở Linh Thai Thần tàng, mà hắn lại đột phá Thiên Nguyên và Thổ Diệu, trong đó Thổ Diệu thuộc về cơ sở của Ngũ Diệu Thần tàng.
Tu vi pháp lực của Tần Mục có thể vượt qua hắn một tia hay không còn khó nói.
Tần Mục suy nghĩ, Hư Sinh Hoa làm người không tệ, rất có khí độ, là đối thủ hiếm thấy, bản thân mình rất muốn gặp hắn lần thứ hai, nhưng cũng không muốn gặp hắn.
Trưởng thôn, Thượng Thương là nơi nào?
Thượng Thương, đó là nơi của chó săn, là nơi các Chân Thần nuôi chó.
Trưởng thôn nói:
Tần Mục dở khóc dở cười, chỉ sợ trưởng thôn đấu với cường giả Thượng Thương cả đời, hắn không chào đón thánh địa này.
Tần Mục hỏi thăm Hùng Tích Vũ.
Ánh mắt Hùng Tích Vũ lóe sáng, nói khẽ:
Tần Mục nháy mắt mấy cái, hắn không tiếp lời này, suy nghĩ và nói:
Hùng Tích Vũ thở dài.
Đợi đi tới kinh thành, Tần Mục dẫn theo mọi người đi tới Thái Học viện, bên trong Thái Học viện không có bao nhiêu sĩ tử, rất nhiều sĩ tử Thái Học viện đã đi tiền tuyến, tiến lên chiến trường.
Mọi người hiếu kỳ dò xét bốn phía.
Loại trừ Tần Mục và Long Kỳ Lân, những người khác lần đầu tiên đi tới nơi này, so sánh với thánh địa khác, Thái Học viện còn rất trẻ, không nguy nga bằng Tu Di sơn của Đại Lôi Âm tự, không thanh tịnh và xinh đẹp bằng Côn Lôn Ngọc Hư sơn của Đạo môn, cũng không thần bí bằng Thánh Lâm sơn của Thiên Ma giáo. Đương nhiên, nội tình càng kém xa Tiểu Ngọc Kinh.
Nhìn từ bên ngoài, Thái Học viện cũng kém Tây Thổ Chân Thiên cung.
Nhưng ở chỗ này, có vô số danh tướng danh thần đi ra từ nơi này, cao thủ sinh ra từ nơi này nhiều vô số kể!
Mặc dù Thái Học viện còn non trẻ, nhưng nó đã lộ ra điểm bất phàm hơn xa so với những thánh địa khác!
Tần Mục đi tới Thần Thông cư, nhưng thấy nơi ở của mình được dọn dẹp ngay ngắn rõ ràng, nội tâm kinh ngạc:
Đột nhiên, bên ngoài có giọng nói truyền tới:
Tần Mục quay đầu, chỉ thấy Linh Dục Tú từ bên ngoài xông vào trong phòng, nhìn thấy nhiều người như vậy, Linh Dục Tú kinh hãi, không dám lớn tiếng ồn ào, vội vàng ngừng thở, ngay cả bước chân cũng rất nhỏ, nàng dùng dáng vẻ thục nữ đi tới, lại giống con chim non nép vào người Tần Mục, nói nhỏ:
Chăn trâu, bọn họ là?
Đây là trưởng thôn gia gia của ta.
Tần Mục nhảy từ lưng Long Kỳ Lân xuông, trưởng thôn ngồi trong xích đu không đứng dậy, hắn cười tủm tỉm dò xét Linh Dục Tú.
Tần Mục giới thiệu ba lão giả Tiểu Ngọc Kinh, nói:
Linh Dục Tú làm lễ ra mắt từng người, mọi người cùng hoàn lễ.
Tần Mục nói:
Linh Dục Tú cười nói:
Tần Mục nói cám ơn:
Linh Dục Tú lắc đầu nói:
Không phải ta, là tiểu hồ ly của ngươi làm.
Linh nhi đã tới?
Tần Mục vừa mừng vừa sợ, hắn rất nhớ Hồ Linh Nhi.
Linh Dục Tú cười nói rụt rè:
Ở trước mặt trưởng thôn, nàng không dám cười nói suồng sã.
Tần Mục giật mình, hắn không nghĩ nhiều, lúc này đi an bài nơi ở cho đám người Thanh U Tiên, tiểu viện của hắn không nhỏ, gian phòng cũng nhiều, mỗi người có thể ở một căn phòng riêng, mẫu tử Hùng Tích Vũ và Mộ Thanh Đại ở lại trong phòng Linh Dục Tú.
Tần Mục an bài ổn thoả, Linh Dục Tú nói nhỏ:
Tần Mục cười nói:
Cao thủ thuật số của Đạo môn đã đến rồi.
Phụ hoàng ta còn hạ chỉ, đề bạt ngươi đốc tạo thần binh, nói bảo ngươi chủ trì đúc tạo Thần pháo gì đó. Thánh chỉ bị tiểu hồ ly của ngươi thu rồi.
Linh Dục Tú tiếp tục nói:
Tần Mục đau đầu, bản thân hắn trở lại kinh thành liền phải xử lý vô số công việc, hầu như không có thời điểm rãnh rỗi.
Linh Dục Tú nghĩ nghĩ, lại nói:
Tần Mục kinh ngạc nói:
Quốc sư có hài tử? Nam hài hay nữ hài?
Là nam hài.
Tần Mục cười nói:
Trưởng thôn nhìn Linh Dục Tú, ho khan một tiếng, nói:
Gương mặt Tần Mục đỏ lên, lúng ta lúng túng nói:
Linh Dục Tú cười hì hì nói:
Nàng là người lớn mật, nháy mắt mấy nhìn Tần Mục, chờ mong Tần Mục đáp lại.
Tần Mục lắc đầu nói:
Linh Dục Tú nguýt hắn một cái, Tần Mục không hiểu, đứng dậy đi tới Thái Học điện, Cố Ly Noãn nhìn thấy hắn rời tới, lúc này mới như trút được gánh nặng:
Rất nhiều đạo sĩ của Đạo môn đều tới chỗ của hắn, hắn đứng ngồi không yên suốt mấy ngày qua.
Đạo môn là người cầm đầu chính đạo, hắn lại là đại tông sư ma đạo, hắn lo lắng đám lỗ mũi trâu này sẽ trừ ma vệ đạo.
Tần Mục không nóng lòng đi gặp cao thủ Đạo môn, hắn ngồi xuống, cười tủm tỉm nói:
Cố Ly Noãn cười nói:
Dù sao ta cũng là cự phách ma đạo, trình độ thuật số có thể kém hay sao?
Tốt! Có Cố đại nhân và cao thủ Đạo môn, ta có thể thư thả một chút.
Vẻ mặt Cố Ly Noãn xám ngoét:
Tần Mục an ủi:
Cố Ly Noãn vẫn đứng ngồi không yên như cũ, luôn cảm thấy làm việc chung với đám lỗ mũi trâu không an toàn, dù sao thanh danh của hắn rất thối.
Tần Mục đi gặp Lâm Hiên Đạo chủ, hàn huyên một phen, nói:
Chờ ta an bài ổn thỏa, khi đó phải làm phiền các vị, các vị chờ tin tức của ta.
Không dám.
Tần Mục rời đi, đúng lúc gặp Trận Nguyên điện, đúng lúc Trận Nguyên điện hết giờ, mười sĩ tử bước ra khỏi Trận Nguyên điện, trong đó còn có một tiểu nha đầu bảy tám tuổi, thanh khiết đáng yêu, nhảy nhảy nhót nhót, yêu phong nâng quyển sách sau lưng, sửa sang thư tịch chỉnh chỉnh tề tề, không muốn chúng rối loạn.
Tiểu nha đầu kia kích cỡ thấp bé, sau lưng lại có ba cái đuôi trắng lông xù, cái đuôi run run khi nàng bước đi.
Tần Mục dừng bước lại.
(1): cha nuôi