Long Kiều Nam nhào tới, nghiêm túc nói:
Tần Mục đưa tay phóng thích phật quang liều mạng với nàng, thân thể hai người chấn động. Mái tóc của Long Kiều Nam bay tán loạn, lộ ra một khu vực trống trải trên đầu, da mặt chảy xệ.
Tần Mục thúc giục khí huyết, đang muốn xuất thủ thì đột nhiên giật mình, hắn không tiến công nàng.
Ở Đông hải, Long Kiều Nam suýt nữa chết dưới liên thủ giữa Linh Dục Tú và Tư Vân Hương. Nàng kiệt lực lột xác nhưng tổn hao tính mạng của mình, mặc dù được Đạo chủ mang đi nhưng đến nay vẫn chưa khôi phục.
Hiện tại liều mạng với Tần Mục, tóc giả trên đầu nàng rụng xuống, làn da căng đầy cũng biến thành nhăn nheo.
Long Kiều Nam cũng chú ý tóc mình rụng xuống, nàng kinh hô một tiếng, vội vàng nhặt lấy tóc của mình. Nàng nhặt được sợi tóc nào cũng dán lên đầu, chẳng qua tóc đã rụng, làm sao có thể dính vào?
Tần Mục lắc đầu nói:
Long Kiều Nam nghiêm túc nói:
Là ngươi hại ta thành như vậy, còn nói lời châm chọc!
Là chính ngươi hại bản thân, cũng là phụ thân Long Vương của ngươi hại ngươi, không liên quan gì đến ta. Ngươi vu vạ lên người ta cũng chỉ muốn tìm kẻ phát tiết mà thôi.
Tần Mục dò xét cái đùi cường tráng bên người, ngước đầu nhìn lên. Thần Nhân này đang nhìn xuống dưới, lại không phải nhìn bọn họ, mà là tuần tra núi sông địa lý của Duyên Khang quốc.
Hiển nhiên Thần Nhân này không đặt bọn họ trong lòng, cho rằng bọn họ không có lực uy hiếp với mình, có chỗ dùng cao nhất chính là nuôi rồng mà thôi.
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, tính toán khả năng sử dụng Thâu Thiên Thần Thoái đào tẩu, hắn lập tức bỏ đi suy nghĩ này. Tuy Thâu Thiên Thần Thoái cực nhanh, hắn toàn lực bộc phát tốc độ gấp bốn lần vận tốc âm thanh nhưng thời gian kiên trì rất ngắn, chỉ cơ thể kiên trì một khắc là hao hết nguyên khí, thân thể mỏi mệt.
Từ tốc độ hai con Giao Long dưới chân Thần Nhân này, mặc dù mình có thể chạy được một đoạn nhưng khó có khả năng chạy thoát.
Hơn nữa phế vật Long Kỳ Lân đang nằm xụi lơ tại chỗ, cho dù làm cách nào cũng không đứng dậy nổi. Nếu mình nâng Long Kỳ Lân chạy đi, khoảng cách chạy đi có hạn.
Long Kỳ Lân thật sự quá béo và quá nặng.
Tần Mục ngồi xuống, hắn ngồi xuống thân Giao Long, thân Giao Long rất rộng rãi. Cho dù Giao Long lớn như vậy cũng không có gì. Hắn có thể nuôi nổi Long béo, còn không nuôi nổi Giao Long hay sao?
Tần Mục cao giọng hỏi.
Thần Nhân đang tuần tra núi sông địa lý, giọng nói chấn động như sấm:
Ánh mắt Long Kiều Nam sáng lên, cao giọng nói:
Đột nhiên Tần Mục run rẩy:
Hoạn Long Quân lại là người khai sáng Ngự Long môn!
Hắn đã hối hận, vì sao phải hỏi Hoạn Long Quân xưng hô như thế nào, hiện tại Long Kiều Nam nhận thân, hắn sẽ chết.
Hắn hiện tại đã có ý bỏ chạy, lập tức đá đá Long Kỳ Lân. Con béo này vẫn nằm run rẩy trên lưng Giao Long, cũng không dậy nổi.
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, hắn an ủi bản thân mình.
Hoạn Long Quân bảo hai Giao Long dừng lại, Thần Nhân cao lớn này quan sát Long Kiều Nam, kinh ngạc nói:
Long Kiều Nam vừa mừng vừa sợ, vội vàng quỳ xuống, dập đầu như băm tỏi:
Chính là phụ thân của đệ tử, là môn chủ Ngự Long môn hiện tại.
Tu vi thật tệ, hắn bị ta đánh bay, không chết được.
Hoạn Long Quân lại thúc giục Giao Long bay đi, nói:
Một hạt châu màu cam bay xuống, Long Kiều Nam cầm lấy, liên tục dập đầu, nghiêm túc nói:
Tần Mục rụt cổ lại, lắc đầu nói:
Hoạn Long Quân dò xét hắn, đây là thiếu niên thành thật chất phác, nói chuyện còn đáng tin hơn Long Kiều Nam nhiều, nói:
Long Kiều Nam nghiến răng nghiến lợi, nói:
Tần Mục tướng mạo trung hậu, lắp ba lắp bắp biện bạch:
Long Kiều Nam giận dữ, nàng nhảy tới bóp cổ hắn, quát:
Tần Mục không thở nổi, mắt trợn trắng.
Đột nhiên, Hoạn Long Quân cong ngón búng ra, cũng đánh bay Long Kiều Nam lăn lộn mấy vòng.
Long Kiều Nam tựa đầu vào mặt đất, lúc này mới chú ý tới bọn họ đã đáp xuống đất, hai con Giao Long dưới chân Hoạn Long Quân đã đưa bọn họ tới bên cạnh Kim giang.
Hoạn Long Quân nâng Tần Mục trong lòng bàn tay, dò xét hắn, cười nói:
Tần Mục đối mặt với hắn, trái tim đập thình thịch. Hoạn Long Quân quá to lớn, chỉ gương mặt còn lớn hơn hắn nhiều. Trên mặt cũng mọc đầy Long lân, chỉ có mi tâm nhô lên không có Long lân bao phủ, lại mọc ra hai hàng lông mày giống như cánh chim bay cao.
Tần Mục đánh bạo nói:
Ta từ nhỏ học y, y thuật không tầm thường, mỗi ngày cho Long Kỳ Lân ăn nửa đấu Xích Hỏa linh đan.
Nửa đấu Xích Hỏa linh đan?
Hoạn Long Quân cười nói:
Gương mặt Tần Mục đen lại.
Hoạn Long Quân nói:
Nhưng nó ăn nhiều linh đan như thế cũng không lãng phí, mà là biến thành Long nguyên và Kỳ Lân nguyên chứa đựng trong cơ thể. Chỉ cần kích thích năng lượng này, nó có thể luyện thành Long châu cùng Kỳ Lân hỏa, rất bất phàm. Khi đó nó mới xem như trưởng thành. Ta thấy ngươi hiểu luyện đan nhưng không hiểu nuôi rồng. Ngươi nguyện ý bái làm môn hạ của ta không?
Đệ tử nguyện ý!
Long Kiều Nam giận tím mặt, gia hỏa này lòng hiểm tâm đen, cũng là cỏ đầu tường, không ngờ hắn đã leo lên bắp đùi của tổ sư.
Hoạn Long Quân cười nói:
Lúc này, Tần Mục thúc giục nguyên khí, lấy một ít dược liệu trong túi Thao Thiết ra ngoài, giữa trời luyện đan. Hoạn Long Quan đang nói chuyện thì hắn đã luyện xong một lò Xích Hỏa linh đan.
Hoạn Long Quân kinh hãi, sau đó hắn rất vui vẻ, cười nói:
Hắn giơ chân đá Long Kỳ Lân một cước, nói:
Rốt cuộc Long Kỳ Lân có thể đứng lên, nội tâm vừa mừng vừa sợ.
Tần Mục cũng yên lòng:
Điếc gia gia thường xuyên nói tất cả đều là hạ phẩm chỉ có đọc sách là thượng phẩm. Nói y thuật của dược sư gia gia vô dụng, chữa chết người sẽ táng gia bại sản, đọc sách vẽ tranh đi nơi nào cũng có thể sống sót. Kết quả Điếc gia gia bán tranh nhưng suýt chút nữa đói chết đầu đường, ngược lại y thuật của dược sư gia gia đi tới nơi nào cũng được hoan nghênh.
Tiểu nha đầu, tới đây!
Long Kiều Nam cúi đầu tiến lên, Hoạn Long Quân trên dưới dò xét nàng, lắc đầu nói:
Long Kiều Nam vô cùng tức giận nhưng không thể không gật đầu tán thành.
Nội tâm Tần Mục vô cùng sảng khoái, nói:
Long quân đi tới Kim giang làm gì?
Tìm kiếm chủ long mạch của Duyên Khang quốc.
Một vòng tai trên lỗ tai Hoạn Long Quân lắc lắc, nó bay ra khỏi lỗ tai và hóa thành một con Giao Long màu vàng. Thân thể càng ngày càng dài, càng lúc càng lớn, khí tức ngày càng kinh khủng, nó bơi thẳng vào trong nước.
Thế nước Kim giang chảy xiết, con Giao Long bơi vào trong nước và gây ra sóng gió, lũ lụt dâng trào. Thế nước nổi bồng bềnh giữa không trung, biến thành một con sông trên trời.
Hoạn Long Quân nhìn vào đáy sông, lộ ra vẻ thất vọng, lắc đầu nói:
Tần Mục cũng nhìn vào đáy sông, hắn ngẩn người. Hắn nhìn thấy dưới đáy sông có nhiều tảng đá bị nước sông cọ rửa tạo thành long lân, từ xu thế của những tảng đá này tạo thành hình vuốt rồng.
Hoạn Long Quân ngước đầu nhìn lên cao, thấp giọng nói: