Trên đường từ Đại Khư trở về, Tần Mục quay lại Tàn Lão thôn. Hắn nhìn thấy trong thôn đã là thiên hạ của Kê Bà Long, ồn ào, hung thần ác sát, có tư thế muốn khai chiến với trăm vạn người Thiên Vũ tộc.
Tần Mục giết một con gà hung ác nhất. Sau khi nướng chín, những Kê Bà Long này mới an phận, không dám láo xược.
Trong thôn không có người khác, dược sư không trở về nữa, Tần Mục đành phải lưu lại tờ giấy. Nếu có người quay về thôn sẽ đi sơn trang của Tư bà bà ăn lễ mừng năm mới, lúc này mới tiếp tục lên đường.
Mật Thủy quan.
Đại quân canh giữ hùng quan ngơ ngác nhìn mấy trăm vạn người đến gần, tướng sĩ thủ thành chỉ có mấy vạn người, bọn họ đã khi nào thấy qua tình cảnh như vậy?
Cũng may Linh Dục Tú đứng ra, nói rõ mục đích những người này đến, lúc này đại tướng thủ thành mới mửa cửa thành cho bọn họ nhập quan.
Đồ ăn thức uống của những người này là vấn đề, người Thiên Vũ tộc chỉ ăn chay, không ăn thức ăn mặn. Trên đường đi chỉ ăn chút hoa quả, mật ong và hoa cỏ rễ cây, lượng cơm ăn không lớn.
Dù vậy, tiêu hao của mấy trăm vạn người cũng là vấn đề.
Tần Mục hỏi thăm Vũ Chiếu Thanh một phen, Thiên Vũ tộc sống trong Thiên Vũ thế giới ăn trái cây Đan thụ. Trái cây của loại thực vật này là linh đan, lại giàu lượng nước, trong sáng óng ánh giống như thủy tinh. Đồng thời lại có chỗ tốt của linh đan, ăn một viên liền có thể không ăn không uống trong mấy ngày.
Chẳng qua bọn họ ăn hoa quả bình thường cũng có thể no bụng, đáng tiếc hương vị không tốt.
Tần Mục hỏi thăm công hiệu trái cây do Đan thụ kết ra, Vũ Chiếu Thanh nói rõ chi tiết. Tần Mục thử luyện mấy lò linh đan, Vũ Chiếu Thanh nhấm nháp từng cái, đều lắc đầu.
Cuối cùng, Tần Mục luyện ra một lò Không Thanh đan, linh đan hiện ra màu xanh, bên trong giấu thủy khí, quả thực phí rất nhiều tâm tư của hắn.
Vũ Chiếu Thanh nhấm nháp một lúc, khen:
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm. Hắn truyền đan phương cho Vũ Chiếu Thanh, bảo nàng tìm dược sư trong Thiên Vũ tộc tự mình luyện chế, như vậy không cần hái quả dại khắp nơi để ăn.
Tần Mục vì an bài Thiên Vũ tộc thế nào đã nhức đầu, cuối cùng quyết định giao vấn đề nhức đầu này cho Duyên Phong Đế, cứ để Duyên Phong Đế đau đầu đi.
Một chiếc lâu thuyền lớn bay lên không trung Mật Thủy quan, mang theo tấu chương của Tần Mục hoả tốc lái về đế đô.
Tần Mục lại gọi Hoạn Long Quân, Hoạn Long Quân hiện chân thân, thân thể cao lớn mang theo mấy trăm vạn người vẫy vùng Dũng giang, tình cảnh cực kỳ hùng vĩ.
Viêm Tinh Tinh tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nàng ở giếng Mặt Trời chưa từng gặp qua quái vật khổng lồ như Hoạn Long Quân, cho nên vô cùng hiếu kỳ.
Chờ đến phía nam Thư châu, Tần Mục bảo người Thiên Vũ tộc trú đóng trong núi rừng ngoài thành Thư châu. Hắn tự mình dẫn theo mấy nữ tử đi tới trang viên của Tư bà bà, Vũ Chiếu Thanh cũng đi theo hắn, chờ ý chỉ của Duyên Phong Đế.
Mọi người đi tới trang viên của Tư bà bà, lúc này hắn rất kinh ngạc. Nhìn thấy nơi này đã biến thành thánh địa nhân gian, chung quanh như tiên cảnh, linh khí linh lực nồng nặc có thể kết thành giọt nước. Nơi này lại rất náo nhiệt, rất nhiều cung nữ đi tới đi lui, thu dọn cái này thu dọn cái kia. Linh Dục Tú kinh ngạc không nhỏ, gọi hai cung nữ tới:
Hai cung nữ chính là hai nha đầu hộ tống Tần Mục, tránh bị tiểu Độc Vương Phụ Nguyên Thanh đánh lén. Các nàng vội vàng hành lễ với Tần Mục, gương mặt từng người đều có má lúm đồng tiền hai bên trái phải, tương phản thú vị.
Kiếm Kỳ cười nói:
Linh Dục Tú kinh ngạc, nói:
Kiếm Kỳ và Cầm Kỳ nhìn nhau, đều lộ ra vẻ xoắn xuýt. Cầm Kỳ do dự một chút, nói nhỏ:
Kiếm Kỳ kề sát bên tai Linh Dục Tú, cắn răng nói:
Vẻ mặt Linh Dục Tú đầy lo lắng, nhìn Tần Mục một chút:
Ngọc Lang Quân là người trong thôn của ngươi?
Dược sư gia gia của ta còn gọi là Ngọc Diện Độc Vương.
Tần Mục vui mừng:
Viêm Tinh Tinh nhìn bốn phía, nhìn thấy cung nữ nha hoàn đi tới đi lui trong trang viên, còn có một ít sinh linh cổ quái. Có kẻ đầu người thân cá, vẻ mặt nhân ngư hung ác. Cũng có nhân ngư mọc ra đầu cá khủng bố, bọn chúng đi tới đi lui trong trang viên, lo liệu lễ mừng năm mới.
Còn có chút thụ tinh, hoa yêu và yêu quái kỳ dị khắp núi đồi, thụ tinh đầy chạc cây, mang theo vài miếng lá cây. Tính khí rất nóng nảy, động một chút sẽ đánh nhau với hươu yêu.
Đang quan sát, đột nhiên có làn gió thơm thổi vào mặt, mọi người nhìn theo tiếng nói và ngây dại. Phía đối diện có nữ tử xinh đẹp đi tới, nữ tử này không giống người nhân gian, ngược lại giống như nhân vật đi ra từ thần thoại, xinh đẹp không có nửa điểm tì vết.
Các nữ hài ngây dại, cũng cảm thấy tự ti mặc cảm, hơn nữa còn có cảm giác thân cận và ái mộ.
Tư Vân Hương đi lên phía trước, nhảy nhót nói:
Tư bà bà cười tủm tỉm nói:
Gương mặt Tư Vân Hương tối sầm lại, tức giận:
Tư bà bà ném nàng sang một bên, đi về phía các nữ hài khác, dò xét các nàng, cười nói:
Hồ Linh Nhi nhảy dựng lên, nói to:
Tư bà bà đi tới bên cạnh Tần Mục, tay giơ lên muốn sờ đầu hắn, nàng tức giận nói:
Tần Mục vội vàng khom lưng, Tư bà bà sờ lên đầu hắn, thở dài:
Vành mắt nàng đỏ lên, lại sắp rơi lệ:
Tần Mục nói:
Tư bà bà nín khóc mỉm cười, nói:
Các nàng đỏ mặt. Dù sao Vũ Chiếu Thanh cũng là tộc trưởng, còn có tu vi mạnh mẽ, là tồn tại đỉnh cấp trong Thiên Vũ thế giới, nàng tự nhiên phóng khoáng nói:
Tư bà bà nhìn dáng vẻ của nàng xinh xắn đáng yêu, càng nhìn càng thích, cười nói:
Vũ Chiếu Thanh do dự, không biết xưng hô của thế giới này, đành phải xưng một tiếng bà bà.
Tư bà bà tươi cười ngọt ngào, mở cờ trong bụng.
Tư Vân Hương cũng lên tiếng:
Tư bà bà lập tức sửa lời nàng:
Tư Vân Hương vô cùng oan ức, đành phải cúi đầu kêu một tiếng cô cô. Tư bà bà dẫn bọn họ vào cung điện của mình, lại đuổi Tần Mục ra ngoài, nói:
Tần Mục vội vàng nói:
Là đại điện nào?
Nơi này có bố cục giống trong thôn, chính là căn phòng thường ngày của người què.
Tần Mục vội vàng đi tìm, Tư bà bà nhìn các nữ tử, càng nhìn càng cao hứng, nói với Viêm Tinh Tinh:
Tần Mục tìm ra đại điện của người què, lại thấy người mù, người câm, người điếc, đồ tể đang ở đây. Còn có hai trưởng thôn, hắn cũng không chú ý tới hai trưởng thôn. Bên trong một cái ghế là trưởng thôn không tay không chân, một người khác đang nằm trên xe lăn, đó là người què
Tần Mục vội vàng chạy tới, la lớn:
Người què buồn rười rượi, khóc lóc kể lể:
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn bốn phía, lộ ra vẻ hỏi thăm. Người mù thản nhiên nói:
Tần Mục giật mình, hắn hít một hơi thật dài và nói:
Trưởng thôn chưa lên tiếng, dược sư dáng người khôi ngô đi đến, nói:
Trưởng thôn phun ra một ngụm trọc khí, nói:
Tên của hắn chỉ có một chữ, chính là Ngạn. Họ của hắn rất cổ quái, họ Tinh, là một người rất ngông cuồng. Chẳng qua theo lý mà nói, tuổi của hắn không kém gì chúng ta, thọ nguyên sẽ hao hết trong một hai năm tới.
Nhưng Lăng Cảnh đạo nhân nói, hắn rất trẻ trung, giống như thiếu niên.
Dược sư lộ ra vẻ lo lắng, hỏi:
Tần Mục nói:
Trưởng thôn bình tĩnh nói: