Tư bà bà thấp giọng nói.
Tần Mục đang gia tăng luyện chế linh đan, nuôi nấng Giao Long. Lần này hắn đi xa nhà, cần chuẩn bị nhiều linh đan một ít, nghe vậy hơi ngẩn ra, cười nói:
Tư bà bà lắc đầu nói:
Tần Mục ảm đạm, đang muốn nói chuyện, đột nhiên trưởng thôn nói:
Tư bà bà nhìn trưởng thôn và một đám lão đầu tử, lão thái thái đang cười cười nói nói, nàng giận dữ:
Mục nhi tu vi còn thấp, đi cũng là vô dụng!
Làm sao vô dụng?
Trưởng thôn quay đầu nhìn, cười nói:
Tư bà bà hơi ngẩn ra, không nói thêm gì nữa.
Luôn luôn có người đi nhặt xác, mặc kệ là địch nhân hay là người một nhà.
Nơi xa lại có tiếng một đám lão đầu tử và lão thái thái cười ha ha. Trưởng thôn và bọn họ rất cởi mở, Thổ Hành Phong nói đến tai nạn xấu hổ của bọn họ năm đó, mọi người cười ha ha, các lão đầu và lão thái cũng cười đỏ mặt.
Giữa bọn họ có rất nhiều cố sự có thể nói, năm đó ra sống vào chết, sóng vai chiến đấu, luôn có một ít chuyện cũ đáng giá. Từ khi trưởng thôn tàn phế, chí khí tinh thần sa sút, hắn biến thành một lão tàn phế trong Tàn Lão thôn. Thế gian không có tung tích Nhân Hoàng, những chiến hữu của hắn cũng ý chí tinh thần sa sút, không còn xuất hiện trên nhân thế, cũng không lui tới lẫn nhau.
Mà bây giờ, trưởng thôn trở lại, bọn họ đáp ứng lời mời tới đây. Dù đã già nhưng bạn cũ gặp lại vẫn có nhiều việc nói với nhau.
Tần Mục nhìn bọn họ, những lão nhân này đều có tính cách. Có người cũng không phải là người cởi mở, chẳng hạn như Thanh U sơn nhân, hắn nhìn mỗi người giống như thiếu nợ tiền mình.
Mỗi người bọn họ có địa vị vô cùng cao thượng, có tộc trưởng chủng tộc lòng đất, có tiên nhân cao cao tại thượng, có đại yêu quái được rất nhiều miếu thờ cung phụng, còn có con dân cúng bái.
Những người dùng tám sào tre đánh không đến lại tập hợp ở đây theo lệnh Nhân Hoàng ấn.
Trưởng thôn thần thái sáng láng, nói với mọi người:
Thanh U sơn nhân cười đến nước mắt lan tràn:
Đốt cái rắm! Thọ nguyên của ngươi là sang năm đúng không? Còn có thể bốc cháy sao?
Tiên nhân Tiểu Ngọc Kinh cũng nói tục sao? Ngươi có bản lĩnh đi vào Tiểu Ngọc Kinh thảo luận thô tục thử xem! Thanh U, ngươi cũng đốt không được mấy năm, cũng sắp chơi xong như ta rồi!
Một đám lão già cười ha ha, cười đấm ngực dậm chân, Liễu Tiên cười híp mắt, thở hổn hển nói:
Còn nhớ năm đó không? Nói chuyện đánh nhau, tiểu Thanh tử chạy nhanh nhất, không phải chạy đi đánh nhau, mà là chạy trốn!
Ngươi cũng không chậm hơn ta chút nào. Ngươi luôn luôn co lại thành một đoàn và bỏ chạy!
Đám lão giả cười ha ha, còn vạch khuyết điểm lẫn nhau:
Tiểu Thanh tử còn ưa thích Tuyết Kỳ tiên tử, năm đó theo đuổi rất tích cực!
Đúng đúng, ta nhớ chuyện này, da mặt tên này dày đấy! Phi!
Ngày đó Tuyết Kỳ tiên tử chết trận, tiểu Thanh tử khóc lóc thảm thiết.
Câu nói này nói ra nhưng không ai cười, đột nhiên Thanh U sơn nhân gào khóc. Thổ Hành Phong nói chuyện làm bầu không khí xấu hổ lại gãi gãi tóc rối bời, đột nhiên thở dài:
Mọi người im lặng. Sau một lúc lâu, những lão già này lại vang lên tiếng cười cười nói nói, xấu hổ vừa rồi không cánh mà bay.
Tần Mục lắc đầu, thôi thúc Ngự Long quyết. Từng đầu Giao Long biến hóa hình thể, hóa thành quái vật lớn vài dặm, mọi người đều leo lên lưng đám Giao Long.
Sơn trang rỗng.
Bọn họ cưỡi rồng bay đi Đại Khư, lưng rồng đặt một vò rượu của đồ tể, những cường giả thế hệ trước nâng ly. Tiếng cười thỉnh thoảng truyền đến, đồ tể giơ cao vò rượu, cười nói:
Trên lưng con Giao Long khác, người què khóc bù lu bù loa:
Lão Như Lai nhìn về phía Mã gia, thấp giọng nói:
Mã gia lạnh nhạt nói:
Lão Như Lai hơi ngẩn ra, nói:
Mã gia chắp tay trước ngực, trên mặt hiện ra bảo tướng trang nghiêm:
Lão Như Lai biết tâm ý của hắn:
Như Lai còn hay không còn, pháp vẫn tồn tại, không lấy Như Lai mà còn, không bởi vì Như Lai mà diệt. Nếu như ngộ ra, chính là Như Lai, nếu như ngộ không thấu, chính là hòa thượng giả.
Tần Mục lại ở cùng đám người trưởng thôn. Tần Mục không ngừng nhìn về phía trưởng thôn, rốt cuộc nhịn không được, thấp giọng nói:
Trưởng thôn cười nói:
Thanh U sơn nhân lắc đầu:
Trưởng thôn mặt mày hớn hở trêu ghẹo nói:
Thanh U sơn nhân tức giận mắng:
Trưởng thôn cười ha ha, nói:
Mọi người lại cười lên ha hả, bầu không khí vui vẻ.
Mặt trời chiều ngã về tây, sắc trời dần dần tối lại.
Thượng Thương.
Âm thanh tối nghĩa khó đọc vang lên. Đây là thần ngữ, giọng điệu trầm bổng du dương, không giống thanh âm nhân loại có thể phát ra. Kiều Tinh quân, Hoa quân, Ngôn Tinh quân vẫn cung kính lắng nghe, đợi thần ngữ ngừng lại, ba người lui về phía sau vài bước. Bọn họ lễ độ cung kính, trăm miệng một lời:
Tế đàn gió êm sóng lặng.
Sắc mặt ba người trên tế đàn ngưng trọng, không nói một lời. Sau một lúc lâu, Ngôn Tinh quân nói:
Thật làm như vậy? Làm xong, chỉ sợ toàn bộ Duyên Khang quốc không còn bao nhiêu người sống.
Không thể không làm như vậy.
Kiều Tinh quân trầm giọng nói:
Hoa quân nói:
Thế nhưng đó là vô số tính mạng...
Không cần nhiều lời.
Kiều Tinh quân mặt không hề cảm xúc, giơ tay lên nói:
Ngôn Tinh quân và Hoa quân ngưng trọng. Ngôn Tinh quân đi tới bên rìa tế đàn, hắn cầm kèn lệnh, lay động kèn lệnh, ngay sau đó tiếng kèn vang vọng khắp Thượng Thương.
Tít, tít!
Bên trong Thượng Thương, dãy núi nguy nga, rất nhiều kỳ trân dị thú đang chạy trong dãy núi, nhưng làm cho người ta chú ý nhất chính là từng pho tượng nguy nga.
Đó là tượng thần linh, thiên kì bách quái. Khi tiếng kèn vang lên, đột nhiên mặt ngoài từng pho tượng rạn nứt, tảng đá nhanh chóng thoái hóa giống như hóa thành da chết tróc ra, chỉ còn lại hoa văn huyết nhục.
Đột nhiên, một pho tượng đá nửa khom nửa quỳ, hắn đập nắm đấm xuống đất và đứng lên.
Tiếp theo, giữa dãy núi sừng sững nguyên một đám tượng đá khôi phục, nhao nhao mở mắt ra, thần quang trong mắt bắn lên tận trời.
Ánh mắt Kiều Tinh quân như điện, hắn nhìn quanh và quát:
Trên bầu trời Thượng Thương, một cây cầu dài vàng óng xuất hiện, Tiếp Dẫn thần quan đứng ở đó, chuyển động la bàn màu vàng trước người. La bàn càng ngày càng sáng, ngay sau đó ánh sáng màu vàng bao phủ la bàn, hóa thành một cây cầu vồng màu vàng tiếp dẫn Thượng Thương và hạ giới.
Kiều Tinh quân cắn răng nói:
Từng thần nhân bay lên trời, hóa thành từng tia sáng và bay lên trời Thượng Thương, trên bầu trời Tây Thổ xuất hiện nhiều ánh sáng chói mắt.
Đêm đó, mười tám sao băng kéo cái đuôi ánh sáng thật dài, phá không bay về hướng đông.
Đại Khư ban đêm, trời giáng tuyết lớn, thiếu niên tổ sư và chấp pháp trưởng lão ngồi trong một di tích đốt lửa trại, ánh lửa chiếu sáng bóng đêm bốn phía.
Chấp pháp trưởng lão ngẩng đầu, chỉ thấy bông tuyết bay trong bóng tối, cũng hạ xuống bên cạnh bọn họ:
Thiếu niên tổ sư dùng cây côn đẩy củi lửa, muốn lửa cháy mạnh hơn một chút, lửa trại bắn ra tia lửa kêu ba ba.
Thiếu niên tổ sư cười nói:
Đúng vào lúc này, đột nhiên một tiếng cười nói vang lên:
Hai người quay đầu nhìn sang, nhìn thấy một người đội mũ rộng vành đi qua bóng tối, đi vào trong di tích. Người này chỉ có chín ngón tay, dưới mũ rộng vành thở ra từng đám sương mù.
Thiếu niên tổ sư vội vàng đứng dậy làm lễ ra mắt.
Lăng Cảnh đạo nhân đáp lễ, lấy mũ rộng vành xuống, đưa tay sưởi ấm, ánh mắt lóe sáng:
Thiếu niên tổ sư lắc đầu:
Lăng Cảnh đạo nhân tươi cười:
Ta do dự rất lâu, ta không hợp với nhiều người, cũng không thích lão Kiếm Thần. Ngươi xem đầu ngón tay này, chính là hắn chém đứt. Sau đó ta thông suốt, tổ tiên Nhân tộc hứa hẹn. Nếu ta không thủ tín, ta xấu hổ làm người, cho nên ta chuẩn bị đi gặp.
Ngươi không cần đi.
Thiếu niên tổ sư cười nói:
Lăng Cảnh đạo nhân gật đầu. Ba người không nói thêm lời nào nữa.
Đến nửa đêm, tuyết ngừng, trên bầu trời xuất hiện ánh sáng rực rỡ, từ tây hướng về phía đông.
Thiếu niên tổ sư cười nói với chấp pháp trưởng lão:
Chấp pháp trưởng lão quỳ gối:
Hắn ngẩng đầu lên, thiếu niên tổ sư và Lăng Cảnh đạo nhân biến mất không thấy gì nữa, trên không xuất hiện hai đạo quang mang ngăn cản mười tám tia sáng kia.