Thanh U sơn nhân đánh giá kiếm pháp của Tần Mục cực cao. Kiếm pháp xưng hùng thiên hạ, thực sự không phải học được mấy chiêu kiếm pháp cao thâm liền có thể xưng hùng thiên hạ, cần phải lý giải kiếm lý tới cảnh giới cực cao. Từ thuật tới pháp, tự nghĩ ra kiếm pháp.
Tiêu chuẩn của Tần Mục hiện tại đã vượt qua kiếm thuật, đã đạt tới cấp bậc kiếm pháp. Cho dù hắn nói kiếm pháp mình sáng tạo ra có sơ hở chồng chất, nhưng có thể nhìn ra những sơ hở này đều là người bước nửa chân vào kiếm đạo hoặc đã là cao nhân kiếm đạo.
Trong thiên hạ, người như thế hiếm như lông Phượng sừng Lân, có thể đếm hết trong một bàn tay.
Tần Mục còn trẻ như thế đã bước vào cấp độ kiếm pháp. Cho dù kiếm pháp này trong mắt hắn có sơ hở chồng chất, với tầm mắt của người chưa bước vào cấp độ này lại là kiệt tác có một không hai.
Có đệ tử như thế, trưởng thôn còn không hài lòng nói kiếm pháp như cái sàng, toàn thân đều là lỗ thủng, chết cũng không biết chết như thế nào.
Yêu cầu quá cao.
Hơn nữa Tần Mục lại thừa nhận, cũng không có bất mãn và tự mãn, trình độ khiêm tốn này còn thành ý hơn sau khi đánh bại Long Du.
Thanh U sơn nhân lắc đầu:
Trong mắt hắn bắn ra hào quang, trầm giọng nói:
Hắn vừa nói ra lời này, Long Du, Mộ Thanh Đại đều lộ ra vẻ xấu hổ, cho rằng Thanh U sơn nhân đang gia tăng thể diện cho bọn họ. Vương Mộc Nhiên lại như có điều suy nghĩ.
Tần Mục gật đầu:
Hắn nói lời này không phải khiêm tốn, hắn thật sự cầu thị.
Cùng là cảnh giới Lục Hợp, tu vi thực lực đến cấp độ của bọn họ, cao minh hơn một hai phần là có thể dùng một hai chiêu đánh bại đối thủ.
Cao hơn một hai phần, tầm mắt kiến thức sẽ khác nhau.
Thực lực đến cấp độ của bọn họ, muốn tiếp tục tăng lên, cần thập phần cố gắng mới có thể có tiến bộ. Hơn nữa còn rất khó tăng lên.
Rất khó có được ưu thế một hai phần.
Nếu như Tần Mục không bước vào cấp độ pháp, hắn muốn đánh bại ba người Long Du, Mộ Thanh Đại cũng không phải chuyện một hai chiêu.
Thanh U sơn nhân đi xuống núi.
Ba người Vương Mộc Nhiên lộ ra vẻ hâm mộ, Long Du thấp giọng nói:
Trưởng thôn vội vàng nói:
Thanh U sơn nhân lắc đầu, nói:
Tần Mục đuổi kịp hắn, trong nội tâm buồn bực:
Hắn vẫn cảm thấy Tam Nguyên điện và Ngũ Khí điện là do tiên nhân của Tiểu Ngọc Kinh tự mình ra tay, là khảo nghiệm nhắm vào hắn. Hiện tại, hắn không dám khẳng định.
Trưởng thôn cười nói:
Thanh U sơn nhân cười lạnh nói:
Trưởng thôn cười lạnh nói:
Thanh U sơn nhân lắc đầu:
Trưởng thôn khích tướng nói:
Thanh U sơn nhân lạnh nhạt nói:
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đi vào một tiên đảo, leo lên tiên sơn, Tam Nguyên điện xuất hiện trước mặt. Bên ngoài Tam Nguyên điện có ba lão tiên nhân của Tiểu Ngọc Kinh chờ đợi đã lâu. Ba người này còn già hơn cả trưởng thôn, Đạo Chủ, hốc mắt lõm sâu, đôi mắt rất tròn và nhỏ, tóc trắng và lông mày dài chạm đất. Cho dù đứng tại chỗ cũng có dáng người thấp bé.
Ba lão tiên nhân này có chiều cao không kém gì Hùng Kỳ Nhi.
Thanh U sơn nhân chào hỏi.
Ba lão tiên nhân hoàn lễ, nói:
Ánh mắt trưởng thôn lóe sáng, nói:
Ba vị lão tiên nhân nhìn hắn, trong đó có một bà lão miệng không còn răng, bà ta bĩu môi nói:
Trưởng thôn kinh nghi bất định.
Ba lão tiên nhân này kéo lông mi dài và tóc bạc đi vào trong điện, nói:
Tần Mục đuổi kịp bọn họ, hắn sợ giẫm lên tóc và lông mi của bọn họ, nhưng cũng may việc này không xảy ra. Lông mi và tóc của bọn họ như vật sống, có thể tự động tránh bước chân của hắn.
Tần Mục thầm suy đoán trong lòng.
Đột nhiên chân hắn đạp hụt, thân thể nhanh chóng bay lên, nguyên khí chấn động hóa thành hai cánh sau lưng hắn. Tần Mục vỗ cánh đứng giữa không trung, thân thể chợt cao chợt thấp.
Ở trước mặt hắn có ánh lửa khôn cùng và chói mắt. Trong mắt Tần Mục xuất hiện trận vân, vận chuyển Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn Pháp, mở Thanh Tiêu Thiên Nhãn, lúc này hắn có thể nhìn chằm chằm vào ánh lửa.
Trước mặt hắn là biển lửa che khuất bầu trời, hỏa diễm chạy đi thật nhanh. Một mặt trời nóng rực cách hắn càng lúc càng xa, sau đó ngừng lại trên không trung.
Cảm giác nóng bỏng vẫn còn, mặt trời tỏa ra hỏa diễm hừng hực. Nếu không phải Tần Mục kịp thời vận chuyển Chu Tước nguyên khí, chỉ sợ thân thể không chịu nổi.
Vào lúc này, hắn cảm giác sau lưng mát lạnh, Tần Mục vội vàng quay người. Hắn chỉ thấy một ánh trăng sáng che khuất bầu trời sau lưng, trăng sáng đang đi xa.
Tần Mục nhìn dưới chân, khí lưu màu vàng đất khôn cùng bắt đầu chấn động. Nó không ngừng cuồn cuộn, khí tức màu vàng bay lên, đột nhiên có ngọn núi phá đất xông ra ngoài, dãy núi chằng chịt.
Tam Nguyên giao hội, sau đó non xanh nước biếc, vạn vật phát sinh, thiên địa tường hòa.
Một giọng nói đinh tai nhức óc vang lên bên tai.
Tần Mục nhìn theo vị trí tiếng nói, trong mặt trời có một thần nhân đứng sừng sững, sau lưng là Kim Ô ba chân đang tung bay. Thần nhân vậy mà mọc ra ba cái chân, mi tâm có con mắt thứ ba, tay cầm một cái chuông lớn.
Tần Mục quay đầu nhìn sang, nhìn thấy trong ánh trăng có một người, là nữ tử. Ngân quang lóng lánh giống như tơ bạc, sau lưng xuất hiện một con cóc lớn, đôi mắt mơ màng mê muội. Nữ thần nhân cầm cây quế, quần áo màu trắng bạc bồng bềnh.
Tần Mục nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy thần nhân thứ ba có thân hình to lớn cao ngạo. Thân quấn Hoàng Long, hoàng khí bao phủ tay chân và không ngừng di động.
Tần Mục hít thở không khí nơi này, lập tức cảm giác có vài loại lực lượng khác nhau bay tới, không ngờ có thể giúp linh thai của hắn sinh trưởng.
Hắn lại ngạc nhiên. Tu luyện tới cảnh giới của hắn, gần như đã khai phá tất cả ảo diệu trong linh thai thần tàng, không có khả năng tăng lên. Nhưng ở nơi này, linh thai thần tàng còn có thể tiếp tục tăng lên.
Tần Mục cao giọng hỏi:
Ba lão vừa rồi ở đâu?
Thần linh nơi này chính là linh thai thần tàng.
Thần nhân trong mặt trời chói mắt cất tiếng như sấm:
Vị thần linh này đã chết, chỉ còn lại thể xác. Ta nhờ Thiên Nguyên chân nhân, dùng bí pháp trở thành thần nhân Thiên Nguyên.
Ta là Thủy Nguyên chân nhân.
Trong trăng sáng sau lưng Tần Mục truyền ra giọng nói của nữ tử:
Ta dùng bí pháp biến thành thần linh Thủy Nguyên.
Ta có được Địa Nguyên.
Dưới chân Tần Mục, mặt đất đang xoay tròn cũng mở ra, thần nhân này đứng bất động tại chỗ. Thân hình cũng bay ra khỏi vòng xoáy, hắn như ngọn núi lớn đứng trước mặt Tần Mục.
Cự nhân nhìn vào Tần Mục:
Đầu óc Tần Mục nổ ầm ầm, đột nhiên tỉnh ngộ, nói:
Địa Nguyên chân nhân không có dáng vẻ tuổi già sức yếu như lúc ở bên ngoài, giọng nói vô cùng nặng nề:
Kim quang bay chung quanh người Thiên Nguyên chân nhân, hỏa diễm bay lên như cầu vồng, không ngừng gột rửa không trung:
Chúng ta thực sự không phải kéo dài hơi tàn, mà là lựa chọn nhân tài tốt nhất cho Tiểu Ngọc Kinh, trợ giúp bọn họ tiến thêm một bước. Cũng giúp bọn họ nhìn trộm thần linh thần tàng, đạt được đột phá.
Nhưng muốn đạt được chỗ tốt, cần phải trải qua Tam Nguyên khảo nghiệm.
Sau lưng Tần Mục, Thủy Nguyên chân nhân phiêu đãng tới bên cạnh Tần Mục, giọng nói truyền tới:
Tam Nguyên khảo nghiệm là khiêu chiến thần linh Tam Nguyên biến thành tinh anh. Ngươi cảm giác được không? Ở chỗ này, Tam Nguyên nồng đậm, đủ giúp linh thai của ngươi tiến thêm một bước. Nhưng từ xưa đến nay, không có bao nhiêu người có được thần linh Tam Nguyên, có được Nhất Nguyên đều là nhân vật tuyệt đỉnh.
Tiểu Ngọc Kinh, còn có nơi như vậy?
Đôi mắt Tần Mục sáng ngời, Tam Nguyên là Thiên Nguyên, Địa Nguyên và Thủy Nguyên. Nếu như có thể có được Tam Nguyên, cảnh giới linh thai của mình sẽ đột phá lần nữa.
Hiện tại linh thai của hắn mạnh tới cấp độ biến thái, nếu như lại đột phá sẽ đạt tới trình độ gì?
Nghe ý của ba vị chân nhân này, cần phải đánh thắng Tam Nguyên tinh anh của Chiến Thần kỳ, khi đó mới có thể lấy được tốt. Đối chiến với một thần linh, nội tâm của hắn có phần lo sợ bất an.
Ba thần nhân trăm miệng một lời hỏi.
Tần Mục suy nghĩ, nói:
Ba vị tiền bối, đột phá cái gì là mạnh nhất?
Đương nhiên đột phá Tam Nguyên mạnh nhất!
Ba người đồng thời nói.
Tinh thần Tần Mục chấn động, cất cao giọng nói:
Ba thần nhân liếc nhau, bọn họ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mặt trời chấn động, một đạo hỏa quang bay ra, cùng lúc đó ánh trăng tỏa ra ánh sáng bạc bay đi. Trên mặt đất có ánh sáng vàng xuất hiện hóa thành ba vị thiếu niên, khí tức cực kỳ cường đại, dáng vẻ vô cùng cổ quái.
Ba vị thiếu niên đều là cảnh giới Lục Hợp, đột nhiên ba người đi đến một chỗ. Thân thể trọng điệp, khí thế lại tăng vọt lần nữa, khóe mắt Tần Mục co giật vài lần.
Nội tâm hắn cũng có một ít lo sợ.