Vạn Thú đường chủ căng thẳng, đang muốn tiến đến báo tin phủ doãn, Tần Mục dừng bước, nghiêng đầu nói:
Vạn Thú đường chủ hơi ngẩn ra, Hồ Linh Nhi và Tư Vân Hương lập tức hiểu ý của Tần Mục, Tư Vân Hương nói:
Vạn Thú đường chủ rùng mình.
Nơi này khoảng cách kinh thành còn có mấy vạn dặm, chạy ra mấy vạn dặm vẫn không thoát?
Vũ khí trong hương giếng là gì?
Tần Mục sửa sang lại quần áo, cất bước đi tới hương giếng, bước chân không nhanh không chậm. Vừa rồi hắn còn gấp gáp, hiện tại hắn thả lỏng tâm tính, thấp giọng nói:
Tư Vân Hương hơi ngẩn ra.
Tần Mục nói nhỏ.
Tư Vân Hương rùng mình, nhìn hắn một cái.
Uy lực vũ khí thiên tượng quá mạnh. Lúc thí nghiệm trong sơn trang của Tư bà bà, uy lực Chấn đỉnh chỉ bộc phát một phần trăm uy năng, nó đã chấn thương một đám cao thủ như Duyên Khang quốc sư, trưởng thôn. Uy lực của nó truyền khắp phạm vi mấy trăm dặm, trong phạm vi mấy trăm dặm sinh ra đất rung núi chuyển.
Nếu cho dân chúng rời đi, còn không bằng cho bọn họ ở trung tâm bộc phát, khi đó chết sẽ ít thống khổ hơn.
Hắn ho khan hai tiếng, cũng không phải làm ra vẻ, mà là thân thể thật suy yếu. Vào lúc này, gần hương giếng có tiếng ho khan vang lên, sau tiếng ho khan là tiếng cười lạnh:
Vật nhỏ, ngươi đuổi tới nơi này, chẳng lẽ không sợ ta khởi động Ngũ Lôi ấm?
Ngũ Lôi ấm?
Tần Mục cất bước đi tới hương giếng, hắn bảo đám người Giao Vương Thần cùng đi theo, cười nói:
Giao Vương Thần nhìn vào sân nhỏ, nhíu mày, thân thể lay động. Thân thể càng lúc càng nhỏ, hóa thành một thiếu niên áo màu xanh ngọc, chỉ là tướng mạo hơi hung ác nhưng dáng vẻ không tồi.
Long Kỳ Lân cũng lay động một cái, nó hơi co bụng lại, sau đó nó xì hơi. Hồ Linh Nhi vội vàng che mặt, xấu hổ không ngớt, nói:
Đám Giao Long khác giương nanh múa vuốt kêu mã a mã a, cũng lay động tới lui. Chúng không thể biến thành hình người, cũng hơi hóp bụng như Long Kỳ Lân.
Hồ Linh Nhi nghiêm túc nhìn đám Giao Long, thầm nghĩ:
Đám Giao Long chưa từng học qua thuật biến hình. Hoạn Long Quân năm đó chỉ nuôi chúng dùng để chiến đấu, không có nghĩ xem chúng thành đệ tử, bởi vậy cũng không có dạy chúng nói tiếng người.
Tần Mục mang theo mọi người đi vào sân nhỏ, nơi này cũng rộng rãi, trong sân chính là hương giếng nổi danh trong Tử Kinh thành.
Hương giếng là di tích cổ trong Tử Kinh thành. Trong truyền thuyết nơi này vốn là vùng đất hoang tàn thê lương, rất lâu trước đó có một nhóm kẻ chạy nạn trốn truy binh đi tới nơi này, không có nước uống, chết khát không ít người. Ngay sau đó mọi người hướng lên trời cầu chúc, kỳ tích xuất hiện. Mặt đất nứt ra, xuất hiện một cái giếng sâu, nước trong giếng có mùi thơm, bởi vậy bị mọi người gọi là hương giếng.
Hương giếng nằm trong một tiểu viện, ngoài viện nghiêm binh canh gác, số lượng thần thông giả không ít, ba tầng trong ba tầng ngoài. Hiện tại tất cả thần thông giả ngủ mê mệt, không có người nào tỉnh táo, hiển nhiên là thủ đoạn của thần linh kia.
Tần Mục đi vào sân nhỏ, nhìn thấy hương giếng biến mất, giếng lớn đã bị đánh nứt ra, trong giếng có một hồ lô. Nói là hồ lô nhưng thật ra không giống, càng giống thanh ngọc tạo thành, cao chừng năm trượng. Phía trên còn có các ấn ký phù văn như đám mây, giống như rồng mà không phải là rồng, giống như lôi không phải lôi.
Bên dưới hồ lô là nam tử một sừng, hắn khá chật vật. Trên người có thương thế, có mấy cây xương lộ ra ngoài thân thể, xương trắng làm người ta sợ hãi.
Chân của hắn cũng gãy, một cái chân máu thịt be bét, xương cốt bị đập vỡ, bàn chân mục nát hơn phân nửa.
Tần Mục không có rầu rĩ, ân cần nói:
Thương thế huynh đài thế nào?
Ngươi đập, ngươi nói thế nào?
Nam tử một sừng nhìn hắn, tức giận. Thương thế trên người hắn là Tần Mục dùng trăng tàn đập ra, cũng đập hắn tàn phế. Trên đường đuổi giết không ngừng, bây giờ lại giả mù sa mưa hỏi thăm thương thế hắn như thế nào.
Tần Mục thẹn thùng, hắn cười áy náy:
Tấm lòng thầy thuốc như phụ mẫu. Không dám giấu diếm, tiểu đệ học y, được khen là thần y thánh thủ, là nhất từ bi. Bình thường chữa bệnh cứu người, không muốn nhìn người ta bị thương, bởi vậy nhìn thấy thương thế huynh đài liền động lòng trắc ẩn người. Nếu là huynh đài tin được...
Không tin được!
Thần linh một sừng cười lạnh, nói:
Tần Mục tiến lên, hắn vuốt ve Ngũ Lôi ấm, cười nói:
Một sừng Thần linh nhìn hóa thành thiếu niên Giao Vương Thần, Giao Vương Thần nói:
Chủ công, hắn là Thượng Thương Linh Thần Bạch Khích.
Bạch Khích sư huynh.
Tần Mục nghiêm túc, nói:
Hai mắt Bạch Khích thần linh cách nhau khá xa, mặc dù con mắt nhỏ và tròn, nói:
Tần Mục mỉm cười nói:
Bạch Khích thần linh cười ha ha, giọng nói như chuông đồng, cười lạnh nói:
Tần Mục lại luyện một lô linh đan chữa thương cho mình, bổ sung sinh mệnh lực, nói:
Sư huynh muốn thương lượng thế nào?
Ta dẫn động Ngũ Lôi ấm, ngươi thả ta đi, ta không động tới vũ khí thiên tượng khác!
Tần Mục uống linh đan, suy yếu nói:
Đôi mắt Bạch Khích thần linh co lại:
Tần Mục lắc đầu nói:
Bạch Khích cười ha ha, Tần Mục lấy ra Chân Long sào, lấy tứ chi đoạt được từ Tinh Ngạn ra. Hắn ghép tứ chi thành một thần ma bốn cánh tay, nói:
Ánh mắt Bạch Khích thần linh nhìn vào thân thể bốn cánh tay, con mắt càng nhỏ:
Tần Mục mỉm cười, hắn lấy tế đàn xương trắng ra, còn có một bức tượng thần ma bằng gỗ, thôi thúc thần thông Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh. Hắn làm phép trên tế đàn, sau một lúc lâu, âm phong từng trận ma khí cuồn cuộn, phù văn trên tượng ma thần sáng lên.
Sắc mặt Bạch Khích thần linh biến hóa, vội vàng nói:
Tần Mục lập tức dừng lại, hắn thở ra một nơi. Nếu hắn tiếp tục triệu hoán, cho dù liên hệ với Đô Thiên Ma Vương, Đô Thiên Ma Vương cũng chưa chắc sẽ quan tâm tới hắn.
Đô Thiên Ma Vương thân mang trọng trách, trọng trách nặng, nhát gan. Từ lần trước rời đi đã không còn liên lạc với hắn, đương nhiên nói tuyệt đối sẽ không lại đến thế giới này.
Nếu như Đô Thiên Ma Vương biết Duyên Khang quốc xuất hiện hơn trăm pho thần tượng, còn có vũ khí thiên tượng uy năng khó lường kia, hắn càng không dám ló đầu ra.
Tần Mục thu tượng thần ma về, vẫn đặt thân thể thần ma trên tế đàn, mỉm cười nói:
Vẻ mặt Bạch Khích thần linh biến ảo không ngừng, tính toán một lát, cắn răng nói:
Trong Thượng Thương còn có người nhà của ta, nếu như ta không thể hoàn thành nhiệm vụ, chủng tộc của ta sẽ diệt tuyệt! Ta cần phải trở lại Thượng Thương, cũng đón bọn họ ra!
Chủ công không nên tin hắn.
Giao Vương Thần thấp giọng nói:
Tần Mục mỉm cười.
Sắc mặt Bạch Khích thay đổi, cười lạnh nói:
Giao Vương Thần cười lạnh nói:
Bạch Khích thần linh nghẹn họng nhìn trân trối, thất thanh nói:
Hoạn Long Quân bị hắn hàng phục?
Hoạn Long Quân cũng như ngươi, bị ta đánh trọng thương, cuối cùng không thể không thần phục.
Tần Mục cười nói:
Bạch Khích thần linh giận dữ nói:
Tần Mục vô cùng chân thành, nói:
Bạch Khích thần linh trầm ngâm bất định, không quyết định chắc chắn.
Ánh mắt Tần Mục lóe sáng, hắn ấn Ngũ Lôi ấm một cái, nội tâm quả thật kiêng kị hồ lô này, thử dò xét nói:
Bạch Khích thần linh cắn răng, quả quyết nói:
Tần Mục cười ha ha, hắn lại ho khan một tiếng, thở hổn hển nói:
Bạch Khích thần linh kinh ngạc, thầm nghĩ:
Tần Mục rời khỏi đại viện, sắc mặt hắn trầm xuống. Đám người Tư Vân Hương giật mình, sắc mặt biến đổi quá nhanh.
Tần Mục hung ác nói:
Tư Vân Hương do dự một lúc, dò xét nói:
Giáo chủ, làm như vậy không tốt lắm đâu?
Lo trước khỏi hoạ! Nếu như không thể đồng ý, dời Ngũ Lôi ấm đi liền giết hắn.