Tinh Ngạn cõng rương giống lúc trước. Hắn vẫn là thiếu niên áo trắng, giống như Tinh Ngạn chói mắt như mùa xuân khi Tần Mục gặp tại rừng quả trong Thiên Thánh học cung. Nhưng hiện tại, tướng mạo của Tinh Ngạn lại khác khi đó Tần Mục nhìn thấy, quả thật là hai người khác nhau.
Trái tim Tần Mục đập mạnh, nếu nói hắn sợ người nào trong thiên hạ, như vậy trừ Duyên Khang quốc sư ra, người đó chỉ có thể là Tinh Ngạn.
Duyên Khang quốc sư là Thánh Nhân, làm việc có nguyên tắc của mình. Người nào cản đường hắn, hắn sẽ diệt trừ. Chỉ cần ngươi không cản con đường của hắn, như vậy hắn sẽ thành hảo hữu của ngươi. Nhưng cho dù hảo hữu ngăn cản đường của hắn, hắn cũng trở mặt không nhận người.
Tinh Ngạn có tác phong khác.
Hắn chỉ thích sưu tầm.
Sưu tầm thân thể cường giả Thần cảnh!
Hắn đam mê gỡ đồ trên người mình và của người khác, nhưng lại không giết ngươi mà là nuôi thả ngươi, chờ mong có thể thu hoạch lần thứ hai.
Nhưng người này mạnh đến mức không nói nổi. Khi đó Thiên Thánh học cung còn chưa phải Thiên Thánh học cung, nhưng cũng tụ tập cao thủ mạnh nhất trên đời. Có thể nói một nửa cường giả Duyên Khang đều tụ tập tại đó, lại thêm mười mấy đầu Giao Long cảnh giới Thần Kiều đều bị hắn đánh hoa rơi nước chảy, cuối cùng vẫn dựa vào Tần Mục luyện chế thuốc bổ thủ thắng.
Dù vậy, tiền giáo chủ Thiên Ma giáo Lệ Thiên Hành vẫn chết trận, tác thành Tư bà bà.
Sau trận chiến đó, mọi người trọng thương nằm trên giường bệnh hơn mười ngày.
Chiến lực của Tinh Ngạn quá mạnh, Tần Mục ít thấy.
Hơn nữa, Tinh Ngạn có thiên tư hơn người, lĩnh ngộ đủ loại thần thông đạo pháp đến cảnh giới cực cao. Tạo Hóa công là Ban Công Thố truyền cho hắn, nhưng cho dù là Tần Mục cũng không đạt tới độ cao như vậy.
Nhân vật như thế thật đáng sợ.
Tần Mục quay đầu nhìn lên Kim đỉnh, trên Kim đỉnh có phật quang ngút trời. Rất nhiều yêu tăng trên các đỉnh núi lân cận hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nằm, có đứng chân sau, có mở rộng cánh chim, thiên hình vạn trạng. Tất cả đang vận dụng phật pháp trợ giúp Tiểu Như Lai độ hóa Ngỗi Vu Thần trên Kim đỉnh.
Kim đỉnh, phật quang ngưng tụ thành thực chất, giống như ánh sáng tạo thành hoa sen màu vàng. Trên đài sen có hai mươi trọng thiên, mơ hồ xuất hiện hình ảnh chúng phật vây quanh Phật tổ, quả nhiên là uy nghiêm thâm trầm. Phật pháp to lớn, động tĩnh kinh người, phật âm vang lên không dứt.
Tần Mục nói thầm.
Hiện tại cao thủ Tiểu Lôi Âm tự đều trấn áp độ hóa Ngỗi Vu Thần, chỉ sợ là không rảnh bận tâm Tinh Ngạn. Hơn nữa cho dù bọn họ có thể rảnh tay, cũng không phải đối thủ của Tinh Ngạn.
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ:
Nội tâm hắn không nắm chắc.
Hư Sinh Hoa và Ma Viên cũng chú ý tới có chuyện phát sinh, vội vàng phóng đến đây.
Nội tâm Hư Sinh Hoa rất nghiêm túc, thấp giọng nói:
Gương mặt Tần Mục ngưng trọng:
Hư Sinh Hoa giật nảy mình:
Chân Thần?
Không phải, nhưng cũng gần như.
Tần Mục cắn răng nói.
Tinh Ngạn cõng cái rương không chút hoang mang đi lên núi, Ban Công Thố đi theo phía sau. Hắn vội vàng cầm máu trên hai chân, hai tay lao nhanh giữa núi rừng và bắt kịp Tinh Ngạn.
Hắn cũng không tìm hai cái chân hươu trở về.
Ban Công Thố cười nói:
Tinh Ngạn lắc đầu nói:
Ban Công Thố dùng hai tay theo sau hắn, mặc dù Tinh Ngạn bước đi không nhanh nhưng tốc độ lại cực nhanh.
Ban Công Thố cười nói:
Tinh Ngạn lạnh nhạt nói:
Ánh mắt của hắn kỳ dị, nói thầm:
Đột nhiên, phật quang trên Kim đỉnh phóng đại, phật quang hình thành đóa hoa sen lớn chấn động mạnh. Hoa sen dưới chân tượng phật rút đi nhanh như thủy triều, hơn nữa còn phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Dưới bảo tọa hoa sen, giọng nói của Ngỗi Vu Thần vang lên kinh thiên động địa. Ma khí cuồn cuộn bay lên, một màu đen kịt, phật quang nở rộ và hóa thành tia sáng. Trên hoa sen, hai mươi trọng thiên lắc lư, hư ảnh chúng phật trong thiên cảnh chấn động mạnh, có thể biến mất vào bất cứ lúc nào.
Giọng nói của Tiểu Như Lai vang lên. Dưới hoa sen, từng cao tăng Yêu tộc trong Tiểu Lôi Âm tự ngâm xướng phật âm còn to hơn lúc trước, toàn thân tỏa ra phật quang nồng đậm.
Phật quang ngưng tụ thành vòng tròn sau lưng bọn họ, giữa vòng tròn là hoa sen nở rộ, từng tia phật quang như rễ hoa sen bao phủ Kim đỉnh.
Ngỗi Vu Thần gào thét giận dữ, hắn không ngừng đọc ma âm tối nghĩa. Ma âm cực kỳ khó đọc phát ra âm thanh kỳ dị, Tần Mục nghe xong liền ngẩn ra:
Hắn biết về U Đô không nhiều, chỉ học qua một câu, hơn nữa là do Đô Thiên Ma Vương truyền thụ. Hắn cũng không rõ Ngỗi Vu Thần nói có phải là U Đô ngữ hay không.
Ngỗi Vu Thần đọc ma âm càng to, càng ngày càng âm trầm, đột nhiên một cánh cửa xuất hiện bên cạnh hoa sen. Cánh cửa đen kịt đối kháng phật quang, đối kháng hai mươi trọng thiên.
Kẽo kẹt!
Âm thanh chói tai vang lên, cánh cửa kia mở ra một đường, nó lập tức bị phật âm công kích và khép lại.
Ầm!
Đột nhiên thân thể Ngỗi Vu Thần căng phồng lên. Hắn bay ra khỏi kim bát, cũng nâng bảo tọa hoa sen lên cao, giận dữ nói:
Hai bên giằng co không xong, tiểu Như Lai quát to. Trên mi tâm xuất hiện một hạt xá lợi lơ lửng trên hoa sen, cũng xông vào trong hai mươi trọng thiên.
Hai mươi trọng thiên trên hoa sen là hư ảnh, lúc xá lợi tiến vào trong, dường như nó phải bay một đoạn rất dài.
Bên trong hư ảnh, một hư ảnh Phật đà cầm lấy xá lợi trong tay và xuất chưởng. Xá lợi tử lơ lửng, hoa sen bảo tọa và hai mươi chư thiên chiếu sáng xá lợi, dường như muốn ngưng tụ thành thực chất.
Theo cái kia hai mươi chư thiên bên trong truyền đến Phật âm trong nháy mắt trở nên vô cùng to, đem Ngỗi Vu Thần ép tới quỳ mọp xuống.
Đôi mắt Tinh Ngạn sáng lên, hắn khen:
Nội tâm Ban Công Thố hơi chấn động, thất thanh nói:
Tinh Ngạn sư huynh, ý của ngươi nói, tiểu Như Lai đã sắp mở Phật cảnh?
Ta xông vào Đại Lôi Âm tự, muốn cầm tù lão Như Lai, đoạt lấy Vạn Phật tháp. Bên trong Vạn Phật tháp có không ít thân thể Như Lai mạnh mẽ đạt tới Thần cảnh.
Tinh Ngạn đi đến Kim đỉnh, hắn làm như không thấy đám người Tần Mục, Hư Sinh Hoa, Ma Viên. Hắn ngẩng đầu nhìn hoa sen bảo tọa và Ngỗi Vu Thần, lo lắng nói:
Tần Mục hành lễ với Tinh Ngạn, kinh ngạc nói:
Tinh Ngạn vạch tay một cái, phật quang của hoa sen bị cắt đứt, hoa sen khô héo. Hai mươi chư thiên Phật giới dần dần hóa thành hư vô, biến mất không thấy gì nữa.
Tiểu Như Lai và đám yêu tăng đau lòng, quay đầu nhìn sang Tinh Ngạn nhìn tới. Tiểu Như Lai đứng dậy, ra hiệu chúng tăng đừng hành động thiếu suy nghĩ, hắn đi về bên này.
Tinh Ngạn không để ý lắm, xoay đầu lại đáp lễ Tần Mục, nói:
Mặc dù thù hận giữa hắn và Tần Mục rất sâu nhưng hắn vẫn nho nhã lễ độ, không có làm mất cấp bậc lễ nghĩa. Điểm này, cho dù là Tần Mục cũng phải bái phục.
Ban Công Thố cũng tới đến Kim đỉnh, hai tay chống hướng Tần Mục nhìn tới, cười nói:
Tần lão đệ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Nhờ phúc, rất tốt.
Tần Mục làm lễ ra mắt, nói:
Ban Công Thố dùng hai chân chống đỡ thân thể, lúc này cười nói đáp trả:
Ngỗi Vu Thần nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu Như Lai đi tới, Tinh Ngạn làm lễ ra mắt, nói:
Sắc mặt Tiểu Như Lai biến hóa, hoàn lễ nói:
Tinh Ngạn vui vẻ nói:
Tần Mục tức giận không nói.