Thôn trưởng lúc ngày thật giống như bị sét đánh. Hắn trợn mắt há hốc mồm đứng ở phía trước tấm bia. Truyền thuyết về phách thể sao? Hơn nữa, còn là từ bốn vạn năm trước?
Phách thể, không phải là câu chuyện do hắn bịa đặt ra, nhằm lừa gạt Tần Mục và đám người trong thôn sao?
Lẽ nào, trên thế gian này lại thật sự có phách thể hay không?
Hắn thấy tâm mình loạn như ma, trong đầu hắn thoáng cái đã không ngừng xuất hiện ra các suy nghĩ khác nhau. Nhưng thôn trưởng dù sao cũng là thôn trưởng, rất nhanh trong đầu hắn đã trở nên rõ ràng. Hắn thầm nghĩ:
Lúc này, hắn đã lấy lại bình tĩnh. Hắn lại nhìn về phía tấm bia đá.
Bia văn chỉ dùng văn tự của Long tộc để viết thành. Sau khi thôn trưởng nhìn một lát, hắn chỉ đành phải chịu thua, xin Sơ tổ giúp đỡ, nói:
Sơ tổ rất dễ nói chuyện, nói:
Khóe mắt của thôn trưởng giật giật. Tần Mục cùng linh thể khác cũng có chỗ khác biệt, hắn căn bản không phải là linh thể. Linh thể ngay từ lúc đầu linh thai thần tàng chính là đã mở ra, nhưng linh thai thần tàng của Tần Mục lại là khép kín.
Người bình thường, linh thai thần tàng cũng khép kín, bởi vậy không có cách nào tu luyện.
Tần Mục lại ở dưới sự mê hoặc của thôn trưởng và các thôn dân giúp đỡ, không ngờ không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối cùng mở ra linh thai thần tàng không có khả năng mở ra, từ nay về sau tiến bước thần tốc, tiến triển cực nhanh!
Loại tình huống này không ngờ mười phần tương tự cùng những lời phía trên tấm bia đá nói.
Thôn trưởng cố gắng ổn định tâm thần, lại nghe Sơ tổ tiếp tục nói:
-Phách thể tu hành, thắng linh thể rất nhiều, lại có ngộ tính xuất chúng, vừa điểm tới lập tức hiểu thấu, suy luận từ một ra ba. Phách thể vô song, thế gian lại vô địch, nhưng lại có giả phách thể.
Thôn trưởng lắc lắc đầu, khàn giọng nói:
Cái gì?
Phía trên này nói, phách thể mặc dù thiên hạ vô song, nhưng lại có giả phách thể làm kẻ địch của hắn.
Sơ tổ kiên trì giải thích:
Trong đầu thôn trưởng ầm ầm nổ vang, qua một lát mới hồi phục tinh thần lại, ha ha nói:
Sơ tổ gật đầu:
Sắc mặt của hắn cổ quái:
Thôn trưởng im lặng, đột nhiên cảm thấy thế giới xung quanh trở nên hoang đường như vậy, kỳ quái như vậy.
Chẳng lẽ phách thể do mình bịa ra lại thật sự từng xuất hiện qua? Hơn nữa cái phách thể này không ngờ giống hệt với lời mình dùng để lừa dối Tần Mục!
Điều này cũng khó tránh khỏi quá kỳ diệu đi?
Năm đó ở trong thôn vì trấn an thôn dân, hắn nói ra lời nói dối đầu tiên bảo Tần Mục là phách thể. Trong năm tháng sau đó, hắn lại không thể không vì che lấp tung ra càng nhiều lời nói dối hơn, cuối cùng hắn lập ra một hệ thống phách thể hoàn chỉnh.
Tấm bia đá này miêu tả về phách thể giống hệ với hệ thống phách thể của hắn. Hắn dùng lời giống như vậy để lừa dối người khác, người khác tin, mà nay đọc trên tấm bia đá, hắn cũng có chút tin.
Tấm bia đá lại ở trước mặt, không cho phép hắn không tin.
Trong nội tâm thôn trưởng còn đang giãy giụa, hắn chợt nghĩ đến điểm mấu chốt, vội vàng hỏi.
Sơ tổ lộ ra vẻ bi thương, buồn bã thảm thương:
Hắn dường như là đang nói về phách thể bốn vạn năm trước, cũng dường như là đang nói tới cảnh ngộ của mình. Cuối cùng hắn buồn vô cớ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Thôn trưởng lật qua lật lại quan sát tấm bia đá, đột nhiên hưng phấn, mang tới giấy nghiên mực, sử dụng dùng mực in văn tự trên tấm bia đá xuống.
Sơ tổ nhíu mày đầu, thôn cười dài nói:
Hai mắt Sơ tổ kinh ngạc quan sát hắn, tiếp tục đi về phía trước, nói:
Thôn trưởng vội vàng đuổi theo hắn, nói:
Như vậy ý của Sơ tổ là...
Ta lo lắng cho Vô Ưu Hương.
Sơ tổ trầm giọng nói:
Thôn trưởng trầm ngâm, nói:
Như vậy Sơ tổ lần này xuất hành là dự định tìm được người của thời đại Thượng Hoàng sao? Thời đại Thượng Hoàng cách hiện tại quá xa xôi, không có khả năng còn có tàn quân sống sót.
Không! Còn có người còn sống!
Sơ tổ nhìn khắp bốn phía:
Thôn trưởng im lặng một lát, đột nhiên nói:
Sơ tổ lộ ra vẻ thống khổ, nghiêm nghị nói:
Hắn có chút chấp nhất, chấp niệm sâu nặng. Chỉ có điều thôn trưởng lại hiểu được tâm tình và cảm xúc của hắn:
Bên trong Phong Đô thành, Tần Mục đi tới chỗ giáo chủ các đời của Thiên Thánh giáo. Hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy được rất nhiều quỷ sai quỷ thị đang bận rộn tất bật.
So sánh với Nhân Hoàng các triều đại của Nhân Hoàng điện nghèo kiết xác, ở đây lại náo nhiệt hơn rất nhiều, quỷ tới quỷ đi, cung điện cũng khí phái không tầm thường. Hiển nhiên giáo chủ các đời của Thiên Thánh giáo cũng nhận được Thiên Thánh giáo cung phụng, không giống như Nhân Hoàng các triều đại của Nhân Hoàng điện. Bởi vì người rất ít ỏi, người viếng mồ mả cũng ít, mỗi một nghèo đến mức chỉ nghe được tiếng đồng xu leng keng.
Chỉ có Sơ tổ bởi vì thân thể của mình hóa đá, đặt ở trong Tiểu Ngọc Kinh. Thỉnh thoảng có thể được chút cung phụng nên trong nhà còn có chút lương thực dư, có thể tiếp tế một chút cho đám người Nhị tổ Tam tổ.
Thiên Thánh giáo từng cung điện nối tiếp nhau, san sát với nhau. Ngói xanh mái đỏ, rường cột chạm trổ, tầng lầu. Giữa cung điện cùng cung điện cũng hiện ra bố cục trận thế, có lối đi liên kết, hành lang thật dài nối liền từng cung điện. Rất nhiều tiểu quỷ đang cầm các loại hương hoa, mâm đựng trái cây, lui tới, ồn ào náo nhiệt.
Tần Mục vô cùng xúc động. Đồng dạng là làm quỷ, đãi ngộ chính là không quá giống nhau.
Hắn đi tới trước cung điện, ngẩng đầu nhìn lên. Ở đây lại là Tổ Dương điện, hắn thầm nghĩ:
Tổ Dương giáo chủ là Thiên Sinh giáo chủ trước Lệ Thiên Hành. Tần Mục không biết nhiều chuyện về hắn, chỉ biết là Thánh Lâm sơn có tòa Tổ Dương điện, không nghĩ tới đây cũng có một tòa Tổ Dương điện.
Trước điện đang có một người bộ dạng thiếu niên đang cầm cái đục khắc sư tử trông cửa, bên cạnh có một ít tiểu quỷ đang nhặt đá vụn.
Tần Mục đang muốn đi vào trong điện, thiếu niên kia vội vàng nói:
Tần Mục cười nói:
Thiếu niên kia quan sát hắn từ trên xuống dưới vài lần, sau đó buông cây búa và cái đục ra, bên cạnh lập tức có tiểu quỷ đang cầm mâm ngọc nhặt cây búa và cái đục lên. Lại có tiểu quỷ bưng tới chậu ngọc để cho hắn rửa tay, tiếp theo lại một tiểu quỷ chạy tới dâng lên khăn lau mặt.
Thiếu niên kia rửa tay, lau khô xong, kinh ngạc nói:
Tần Mục kinh ngạc nói:
Thiếu niên kia gật đầu, cười nói:
Hắn lộ ra bộ dạng hăng hái, hưng phấn nói:
Tần Mục liền vội vàng lắc đầu, nói:
Lệ giáo chủ đã hồn phi phách tán, hắn cùng với Tinh Ngạn liều mạng, chỉ là không thể đánh bại Tinh Ngạn. Tuy nói Lệ giáo chủ tính tình có chút không chịu nổi, nhưng trước khi chết cũng biết hối cải khiến người ta khâm phục.
Hồn phi phách tán? Được!
Tổ Dương giáo chủ vỗ tay cười nói:
Tần Mục nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu, nói:
Xin hỏi Thiên Thánh tổ sư ở đâu?
Thiên Sinh tổ sư là ai?
Tổ Dương giáo chủ giật mình, đột nhiên tỉnh ngộ lại, cười nói:
Cung điện bên cạnh có một nam tử mặc áo bào màu đen đi ra, bộ dạng cũng tuấn mỹ, thoạt nhìn ba bốn mươi tuổi. Tướng mạo đường đường, anh tuấn không tầm thường, nghe hắn nói vậy người này đã đi tới, kinh ngạc nói:
Tổ Dương giáo chủ cười nói:
Nam tử áo bào đen kia đi tới, quan sát Tần Mục từ trên xuống dưới, cười nói:
Tần Mục vội vàng chào, nói:
Ra mắt Dụ Liên giáo chủ. Ta còn chưa có thu đệ tử.
Không nên thu đồ đệ sớm như vậy, thu sớm, chết cũng sớm. Ngươi xem, ta chính là bị đồ đệ tốt của ta ám toán mà chết.
Dụ Liên giáo chủ xoay người lại, giữa lưng cắm một cây kiếm, hắn có lòng tốt nhắc nhở:
Tổ Dương giáo chủ dương dương đắc ý, cười nói:
Dụ Liên giáo chủ dương dương đắc ý, cười hì hì nói: