Trải qua ban ngày lặn lội đường xa, lại đến buổi tối, lần này Tần Mục đơn giản không lại tìm kiếm di tích nghỉ tạm nữa mà để cho cái rương vác Long Kỳ Lân ngủ say nhân lúc đêm chạy đi. Hắn lại đi ở trong bóng đêm, đuổi theo cái rương.
Hắn lại ở trong đêm tối nhìn thấy rất nhiều chuyện kỳ quái, theo bóng tối thỉnh thoảng lại hiện lên rất nhiều thành thị, vô số sinh linh, còn có chiến dịch với quy mô cực lớn. Khi hắn theo thôn trưởng tiến vào chỗ bóng tối Đại Khư chưa từng thấy qua những cái này.
Mà mỗi khi hắn đi vào trong ánh sáng của cái rương, lại không nhìn thấy được cảnh tượng trong bóng tối, thần quang của cái rương giống như là khiến cho hắn xuyên qua đến thế giới cũ.
Mà bước vào bóng tối, chính là xuyên qua đến thế giới kia, ám giới.
Kỳ quái chính là, hắn không cảm giác được hàng rào thế giới.
Đây gần như là chuyện không có thể xảy ra.
Giữa hai thế giới bất kỳ sẽ có hàng rào thế giới, đi qua hai thế giới lại sẽ phải chịu lực lượng của thế giới khác nhau đè ép. Người xuyên qua lực lượng càng mạnh, lực đè ép lại càng mạnh.
Giữa ám giới cùng thế giới hiện thực không có hàng rào, cái này thật cổ quái.
Tần Mục đi vào trong ánh sáng của cái rương, ngồi ở trên cái rương suy nghĩ xuất thần, đột nhiên ánh mắt hắn nhất thời sáng lên, cười nói:
Hắn hăng hái bừng bừng, bảo cái rương dừng lại. Hắn nhảy xuống khỏi cái rương, từ trong túi Thao Thiết lấy ra một tòa tế đàn xương trắng, trên tế đàn xương trắng bày đặt một Ma Thần Tượng bốn đầu tám cánh tay.
Tần Mục lấy ra bút chu sa, ở trên Ma Thần Tượng vẽ ra các loại phù văn, sau đó nguyên khí phát động lên phù bảo để làm phép, thi triển thần thông Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh.
Sau một lúc lâu, hắn làm phép hoàn tất, Ma Thần Tượng vẫn không nhúc nhích.
Tần Mục hoài nghi, lại thi triển ra một lần nữa, Ma Thần Tượng vẫn không có không có bất kỳ phản ứng nào.
Tần Mục nói:
Đô Thiên đại ca nếu không đến, đệ lại một ngày cầu mười lần trăm lần, mãi đến khi đại ca hạ xuống mới thôi. Đệ nằm sấp sợ hãi...
Im lặng! Ai là đại ca của ngươi?
Một gương mặt của vị Ma Thần Tượng này đột nhiên mở mắt, tròng mắt nhanh như chớp chuyển động một vòng. Không phát hiện ra mình bị ám toán, lúc này mới phóng một luồng ý thức xuống, ba gương mặt khác cũng nhất thời sống lại, mở miệng nói:
Tần Mục thở phào một cái, cười nói:
Hắn nói lại những gì mình biết được ở trong bóng đêm, nói:
Bức tượng gỗ Ma Thần Tượng từ tế đàn đứng lên, rút lên một cây xương trắng đặt ở trong miệng, giống như là ăn cây tăm vậy, nói:
Tần Mục hành lễ đệ tử, nói:
Đô Thiên ma vương sởn tóc gáy, vội vàng nói:
Tần Mục dường như suy nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói:
Một người sinh ra, tu luyện và tử vong sẽ không thay đổi năng lượng hình thành, như vậy nếu người này thành thần thành ma, không già không chết?
Cho dù là thành thần thành ma cũng sẽ không thay đổi năng lượng cố định của thế giới này, sẽ không để cho năng lượng của thế giới này trở nên nhiều hơn, cũng sẽ không khiến cho năng lượng của thế giới này lại ít đi.
Đô Thiên ma vương nói:
Tần Mục đột nhiên có một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt, nói:
Đô Thiên ma vương gật đầu:
Ánh mắt của Tần Mục nhất thời sáng lên, nói:
Thì ra là thế. Ngươi mới vừa nói, năng lượng có thể thay đổi có hạn lại là có ý gì?
Hiến tế máu thịt, dựng cầu, xuyên qua hai giới. Nếu lực lượng của ta đủ cường đại, ta có thể nhập cư trái phép một phần lực lượng theo cầu tiến đến, cũng không tuần hoàn cân bằng năng lượng.
Đô Thiên ma vương cười nói:
Tần Mục bừng tỉnh, cau mày nói:
Đô Thiên ma vương cười hì hì nói:
Tần Mục thầm giật mình:
Ý của ngươi là...
Một hồi hiến tế máu thịt quy mô lớn, dựng lên lên tới con số hàng vạn, mười vạn cây cầu nối liền, lên tới con số hàng vạn, vạn vạn Thần Ma cùng nhau nhập cư trái phép, truyền về phía thế giới kia năng lượng của bản thân bọn họ!
Đô Thiên ma vương thâm trầm cười:
Tần Mục sởn tóc gáy, liên tục rùng mình mấy cái, lộ ra vẻ khó tin, thất thanh nói:
Ngươi là nói thế giới trong bóng tối của Đại Khư kia là một thế giới có hàng rào thế giới bị quá mức phát nổ?
Bị chướng quá phát nổ, chưa chắc sẽ là thế giới trong bóng tối kia.
Đô Thiên ma vương cười híp mắt nói:
Tần Mục lắc đầu:
Đô Thiên ma vương ngồi ở trên cái rương, cười ha hả, lắc chân nói:
Bốn gương mặt của hắn hiện ra nụ cười quỷ dị vô cùng âm trầm, hưng phấn suýt nữa nhảy dựng lên:
Tần Mục kinh ngạc nói:
Bức tượng gỗ Ma Thần Tượng chuyển động cái đầu rắc rắc, ánh mắt của bốn gương mặt lần lượt rơi vào trên người của hắn.
Tóc gáy của Tần Mục dựng ngược, thất thanh nói:
Đầu của Đô Thiên ma vương chuyển động mấy vòng, vỗ tay khen:
Thần sắc của Tần Mục dại ra, đột nhiên lắc đầu nói:
Đô Thiên ma vương từ trên cái rương nhảy xuống, nói:
Hắn phóng người nhảy về phía bóng tối, ý thức rời khỏi thân thể quay về thế giới Đô Thiên, kêu lên:
Hắn nhảy vào trong bóng tối, nhất thời bị bóng tối ăn mòn. Tần Mục vội vàng chạy vào bóng tối, chỉ thấy bức tượng gỗ Ma Thần Tượng vỡ đầy đất.
Tần Mục nhíu mày, trở lại bên cạnh cái rương, năng lượng của tế đàn xương trắng tiêu hao hết, xương trắng cũng dứt khoát bể nát.
Hắn lấy lại bình tĩnh. Lời Đô Thiên ma vương nói thật sự khủng khiếp, rốt cuộc độ đáng tin cậy là bao nhiêu?
Chỉ có điều suy nghĩ một chút, lấy tính cách của Đô Thiên ma vương hả hê, cười trên nỗi đau của người khác e sợ cho thiên hạ không loạn, cũng không nhất thiết phải hù dọa hắn.
Tần Mục thở hắt ra một hơi, thầm nghĩ:
Qua mấy ngày, Tần Mục cuối cùng đi ra khỏi Đại Khư, trở lại Duyên Khang. Hắn lập tức thông qua phi thuyền của Mật Thủy Quan nhanh chóng chạy tới kinh thành, dâng tấu lên Duyên Phong đế, dâng lên Huyền Vũ châu do Chân Thiên cung chủ Hùng Tích Vũ tiến cống, nói tới chuyện sửa đường.
Duyên Phong đế triệu tập văn võ quần thần nghị sự, Duyên Khang quốc sư cũng ở trong đó. Văn võ quần thần bàn luận xôn xao, rất nhiều người phản đối sửa đường, Duyên Khang quốc sư dùng miệng lưỡi tranh luận, ra sức ép nghị luận của mọi người. Duyên Phong đế ở trên triều đình cười híp mắt nói muốn chém đầu, lúc này mới xác định được chuyện sửa đường.
Duyên Phong đế giao chuyện này cho Công bộ xử lý, do Duyên Khang quốc sư chịu trách nhiệm. Tần Mục lại lập tức tìm đến Duyên Khang quốc sư, nói:
Duyên Khang quốc sư buồn bực nói:
Tần giáo chủ, chuyện này giao cho ta không thỏa đáng lắm?
Ngươi là Tứ Đại Thiên Vương của Thánh giáo, tất nhiên là ngươi tới chịu trách nhiệm.
Trên trán Duyên Khang quốc sư xuất hiện từng sợi gân xanh, cứng rắn nói:
Tần Mục cười nói: