Vệ quốc công đột nhiên cảm khái nói.
Đám người Thiên Sách thượng tướng nghe vậy, đều gật đầu.
Tần Mục cùng hàng vạn hàng nghìn sĩ tử này còn có thần thông giả đạo môn phật môn Tiểu Ngọc Kinh, vừa thông suốt làm bừa, chơi cái gì hội nghị nguyên thần. Thần thông giả vui cười chơi ầm ĩ, chỉ cảm thấy là một chuyện đùa, nhưng mang đến cho những tướng lĩnh dẫn binh đánh giặc bọn họ chấn động lại không gì có thể so sánh nổi.
Từ xưa đến nay, chiến trường thay đổi trong nháy mắt, dẫn binh chiến đấu cùng liên lạc với viện quân, lương thảo và hoàng đế phía sau chính là một vấn đề lớn. Từ trước Duyên Khang quốc sư tạo ra phi thuyền khiến cho lâu thuyền bay ở không trung, tạo thuyền đi lục địa, làm đường khiến cho các nơi có thể nhanh chóng qua lại.
Mục đích của hắn ngoại trừ dân sinh ra, chính là nhắn tin tức, Duyên Khang quốc cũng chính bởi vì ưu thế về địa lý và ưu thế không trung, khiến cho bản đồ càng lúc càng lớn.
Nhưng mà theo lãnh thổ một nước của Duyên Khang quốc càng lúc càng lớn, quốc thổ càng ngày càng rộng, truyền lại tin tức tốn thời gian lại càng lúc càng lâu, đội quân tiến ra biên cảnh cần thời gian cũng càng lúc càng dài.
Tần Mục thay đổi lò luyện đan lâu thuyền, tuy rằng có thể tốc độ nhanh hơn nhưng lò luyện đan truyền lại một lần tin tức lại thiêu hủy dược thạch cũng cực kỳ lớn.
Nếu một chiếc lâu thuyền từ kinh thành xuất phát, đi tới Chân Thiên cung của Tây Thổ, trên đường lại phải tiêu tốn mấy ngày, thiêu hủy dược thạch chỉ sợ cũng đủ đánh một trận chiến dịch loại nhỏ.
Nếu như vận chuyển binh lực quy mô lớn, lại cần dùng dị thú tới thay đi bộ, chở bộ binh tiến lên phía trước, dựa vào lâu thuyền vận chuyển binh lực, tốn quá lớn.
Mà có pháp môn hội nghị nguyên thần của đám người Tần Mục, chỉ cần nguyên thần bay tập trung lại một chỗ liền có thể nhắn nhủ tin tức, nắm giữ được chuyện ở cách xa mười hai mươi vạn dặm.
Đối với chiến tranh mà nói, cái pháp môn này gần như có thể quyết định số phận của chiến tranh!
Một vị cựu thần quỳ xuống đất, cao giọng nói:
Duyên Phong đế không nói gì, võ tướng khác lại đều nổi giận quát cựu thần này. Cựu thần này lấy đầu đập xuống đất, phát ra những tiếng động lớn, lộ vẻ trung nghĩa.
Sau một lúc lâu, Duyên Phong đế vẫy vẫy tay, không nhanh không chậm nói:
Hoàng đế đem Vu Các lão đỡ lên tới, vẻ mặt ôn hoà:
Trong lòng các thần tử khác đều rất buồn bực:
Ngày hôm nay bệ hạ tâm tình cũng không phải quá tệ, không lấy đầu Vu Các lão chỉ lấy đi chức quan xem như là vận lớn!
Các vị, các ngươi cũng không cần nói, tạm thời yên lặng một chút!
Âm thanh của Tần Mục truyền đến, cao giọng nói:
Bên trong Thái Học điện, các loại âm thanh ầm ĩ, không biết bao nhiêu âm thanh nói:
Tần Mục nói:
Trong Thái Học điện có rất nhiều nguyên thần xôn xao, đột nhiên có người nguyên thần bịch một tiếng biến mất. Sau một lúc lâu lại đột nhiên xuất hiện, rất dọa người.
Còn có người nguyên thần lúc ẩn lúc hiện, còn có người một phần nguyên thần bay tới bay lui. Các loại tiếng cười truyền đến. Bên trong Thái Học điện chướng khí mù mịt, làm cho số người choáng váng đầu căng ra.
Tần Mục ghi chép xuống các loại hiện tượng kỳ lạ, vỗ tay một cái, nói:
Mọi người thu hồi nguyên thần, từ bên trong Thái Học điện biến mất, hội nghị nguyên thần lần đầu tiên từ trước tới nay lại kết thúc như vậy.
Duyên Phong đế nghiêng đầu, nhìn về phía sử quan phía sau nói:
Sử quan này đang cầm hồ sơ dày, do dự nói:
Duyên Phong đế thở dài, nặng nề gật một cái. Hắn dùng cuốn sách ghi lại chuyện lớn của triều đình, nói lời lẽ sâu xa:
Sử quan này thấy trán xuất hiện mồ hôi lạnh, vội vàng ghi chép xuống hội nghị nguyên lần đầu tiên thần của đám người Tần Mục. Đám người Tần Mục nói mấy câu cũng ghi chép xuống, trong lòng ủy khuất vạn phần:
Lại qua một canh giờ, Tần Mục từ ngàn dặm bên ngoài trở về, các sĩ tử khác cũng đều chạy về Thái học viện, mọi người nói nhao nhao ồn ào, náo nhiệt vô cùng. Tần Mục triệu tập đến cao thủ tinh thông thuật số, căn cứ các loại hiện tượng kỳ lạ mình ghi chép xuống, suy tính chỗ thiếu sót trong công pháp.
Qua thời gian không lâu, công pháp đã gần như hoàn mỹ, không có hiện tượng nguyên thần nhảy nhót thoát đi.
Tần Mục lại cùng rất nhiều sĩ tử leo đến trên Thái Học điện, sửa chữa dấu vết phù văn sai lầm, bận rộn nửa ngày. Sau đó mấy người bước chân nhanh đi ra ngoài, thử lại tập trung nguyên thần xuất khiếu đến đây, lần này nguyên thần lại không có các loại hiện tượng kỳ lạ.
Duyên Phong đế trước sau không rời đi, lẳng lặng chờ đợi hắn bận rộn đến khi bầu trời tối đen. Hoàng đế không đi, văn võ quần thần cũng không dám rời đi, chỉ phải đứng ở nơi đó.
Tần Mục làm xong, để cho Thiên Lục lâu ghi chép xuống công pháp và ấn ký phù văn, Duyên Phong đế lúc này mới tiến lên, nói:
Tần Mục lười biếng duỗi thắt lưng, cười nói:
Bệ hạ nếu như muốn thưởng, lại thưởng cho tất cả mọi người bên trong Thái học viện ăn cơm tối đi. Công pháp này cũng không phải là ta sáng tạo độc đáo, mà tập hợp trí tuệ của mọi người mới sáng tạo ra.
Được!
Duyên Phong đế phân phó nói:
Thái học viện đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ đầu bếp trong quan phủ tại kinh thành chỉ sợ đều được mời đến Thái học viện, nhóm lửa, cùng thi triển thần thông, cầm ra bản lĩnh tốt nhất của bản thân, nướng, xào, hấp, nấu... Các loại tay nghề thi triển ra, có thể nói là giống như các thần thông giả vậy, khiến người ta hoa cả mắt.
Trong Thái học viện các màu sức, mùi thơm câu dẫn ra những con sâu tham ăn. hoàng đế lại sai người đi hoàng cung đưa đến rượu ngon, mở tiệc mời tất cả người.
Trên yến hội, Duyên Phong đế nghiêng người dò hỏi.
Tần Mục lắc đầu, Duyên Phong đế cười nói:
Tần Mục còn chưa tới kịp trả lời, Cố Ly Noãn dẫn theo một các đại thần cao tụng nói:
Duyên Phong đế cười ha ha, xác định tên công pháp, lại hỏi:
Tần Mục nói:
Duyên Phong đế cau mày nói:
Trong lòng văn võ bá quan nghiêm lại, đều gật đầu.
Hư Sinh Hoa lộ ra thân thể, nói:
Duyên Phong đế cảm khái không thôi.
Bên cạnh có người đã chạy tới, liếc mắt nhìn Tần Mục bên cạnh hoàng đế, vẫn đánh bạo nói:
Bệ hạ, có con hồ ly dẫn theo một con heo lớn và một cái rương lớn xuống hồ, bắt hai con Hồng Long Lý Ngư Vương, đang ở bên hồ nướng. Thật đáng giận!
Phong cách này, trẫm nghe quen tai.
Duyên Phong đế nhìn về phía Tần Mục, cười nói:
Sắc mặt Tần Mục ửng đỏ, vội vàng nói:
Dứt lời, hắn đứng dậy đi ra.
Hắn đi tới bên hồ, Hồ Linh Nhi đang đang răn dạy cái rương:
Tần Mục đi ra phía trước, cười nói:
Hồ Linh Nhi hoan hô một tiếng, lại vội vàng đè thấp tiếng nói, cười nói:
Tần Mục chà xát tay, cười nói:
Thịt cá chín, Hồ Linh Nhi nhanh chóng cắt thịt cá, phân cho Long Kỳ Lân một phần, Tần Mục một phần, mình cũng một phần. Cái rương lại nằm ở bên cạnh, tập trung tinh thần chờ đợi bọn họ ăn xong, mình thu thập, tàng trữ xương cá.
Đột nhiên, một âm thanh cười nói:
Tần Mục quay đầu nhìn lại, thấy người tới là một Ma Viên và một người hòa thượng tuổi còn trẻ. Hòa thượng kia chính là Minh Tâm tiểu hòa thượng, ngửi thấy được mùi thơm lại thèm ăn nhỏ dãi.
Hồ Linh Nhi phân cho hắn một miếng thịt cá, Tần Mục thấy Minh Tâm ăn như hổ đói, buồn bực nói:
Minh Tâm cũng không ngẩng đầu lên, nói:
Hắn vén tăng bào, ngực lộ ra một vết sẹo, cười nói:
Tần Mục trả lại lời cho hắn, cười nói:
Hồ Linh Nhi lại cắt khối thịt cá đưa cho Ma Viên, Ma Viên lắc đầu nói:
Không cần!
Hắn không ăn, cho ta ăn.
Bên cạnh có một bàn tay đưa qua nhận lấy miếng cá.
Lâm Hiên đạo chủ ngồi ở bên cạnh Ma Viên, cười nói:
Tần Mục cười nói:
Lâm Hiên đạo chủ mở miệng ăn thịt, ồm ồm nói:
Trời còn giả, người xuất gia còn có thể là thật sao?
Khốn kiếp, ngươi lại đang ăn cá của phụ hoàng ta!
Một làn gió thơm nhào tới, Linh Dục Tú đẩy Hồ Linh Nhi bên cạnh Tần Mục qua một bên, đặt mông ngồi xuống. Tay chụp một cái liền xé rơi một khối cá lớn, không chú ý tới nóng miệng lại cắn một cái, hít sâu, khen:
Thơm, thật là thơm!
Tú công chúa, chờ ta một chút!
Tư Vân Hương cũng chạy tới, ngồi quanh đống lửa, muốn chen Hồ Linh Nhi đến một bên. Hồ Linh Nhi bịch một tiếng hóa thành một tiểu nữ hài sáu bảy tuổi, hai tay ôm ngực, tức giận ngồi ở giữa hai nàng, chết sống không chịu dậy. Tư Vân Hương không đẩy được nàng ra, không thể làm gì khác hơn là để cho nàng ngồi ở chỗ đó.
Mọi người cười cười nói nói, chia sẻ Hồng Long Lý Ngư Vương. Không qua bao lâu, Vương Mộc Nhiên, Mộ Thanh Đại, Long Du và Hư Sinh Hoa cũng tìm qua. Vương Mộc Nhiên cười nói:
Tần Mục nhìn xung quanh một vòng, cười nói:
Khó có được một Thiên Minh Tụ, hôm nay không say không về!
Cái gì thiên minh?
Linh Dục Tú không giải thích được, vội vàng dò hỏi:
Hư Sinh Hoa, Lâm Hiên và Vương Mộc Nhiên do dự một chút, không biết nên nói thật hay không, Tần Mục nói:
Long Kỳ Lân liền vội vàng đứng lên, cắn cái rương đang chuẩn bị nhặt đầu xương cá kéo đi.
Rồng béo giáo huấn cái rương nói.
Đột nhiên, lửa trại lắc lư, một vị thiếu niên ngồi đối diện Tần Mục đưa tay kéo xuống một miếng cá, ung dung nói:
Tần Mục sởn tóc gáy, vội vàng nhìn về phía đỉnh núi Thái học viện.
Người thiếu niên đối diện thản nhiên nói: