Tần Mục thở phào một cái. Hắn nhìn thấy Duyên Khang quốc sư giống như nhìn thấy người thân. Quốc sư không ngờ từ Đại Khư đi tới Thái Hoàng Thiên, chứng thực cầu dịch chuyển trao đổi linh năng có thể dùng được, chính là trận mưa đúng lúc của hắn.
Bằng không, bọn họ còn không biết phải ở chỗ này cười gượng bao lâu nữa.
Chuyện thử nghiệm cầu dịch chuyển trao đổi linh năng có an toàn hay không, Tần Mục không dám tự mình vào cầu thử nghiệm. Hắn cùng với Hắc Hổ Thần đều lo lắng xảy ra chuyện sai lầm trong lúc thiết kế, nói không chừng mình sẽ bị chết trước tiên.
May là Duyên Khang quốc sư tới.
Càng mấu chốt hơn chính là, bọn họ đánh nát mặt trời, nếu cầu dịch chuyển trao đổi linh năng vẫn không thể sử dụng. Thần thông giả và thần chỉ của Thái Hoàng Thiên cho dù không đánh chết bọn họ cũng sẽ đánh cho tàn phế bọn họ.
Nhưng mà, may là Duyên Khang quốc sư đã tới.
Duyên Khang quốc sư ngẩng đầu nhìn đến trên bầu trời thiếu mặt trời, sắc mặt thoáng đổi. Hắn vội vàng thu hồi ánh mắt, không lại đi nhìn mặt trời bị tàn phá này nữa, sau khi định thần hắn mới dò hỏi:
Giáo chủ, nơi này là chỗ nào? Những vị đạo hữu là...
Quốc sư tới thật vừa lúc!
Tần Mục cất cao giọng nói:
Bàng Ngọc Chân Thần cùng các thần chỉ không nhịn được lộ vẻ xúc động, vội vàng hạ xuống, cùng Duyên Khang quốc sư chào hỏi. Bàng Ngọc cười nói:
Duyên Khang quốc sư trả lễ, khiêm tốn nói:
Bàng Ngọc cười ha ha, lắc đầu nói:
Duyên Khang quốc sư thầm giật mình, thần sắc của Tần Mục cũng dại ra, tất nhiên không ngờ rằng Bàng Ngọc Chân Thần sẽ nói ra những lời này.
Trong lời nói này để lộ ra tin tức quá nhiều, cho dù là hai người bọn họ cũng không thể không tiêu hóa được trong một khoảng thời gian.
Bàng Ngọc nhìn về phía Tần Mục lạy dài, tự đáy lòng nói:
Tần Mục vội vàng trả lễ, nói:
Duyên Khang quốc sư quay đầu lại nhìn cầu dịch chuyển trao đổi linh năng vô cùng phức tạp và tế đàn, thở dài nói:
Trong lòng Tần Mục cực kỳ thỏa mãn, khiêm tốn nói:
Hắn giới thiệu với Duyên Khang quốc sư về các thần ở đây, ý vị thâm trường nói:
Quốc sư, Tiều Phu thánh nhân đã ở trong Thái Hoàng Thiên.
Tiều Phu thánh nhân!
Tâm thần Duyên Khang quốc sư kích động, hắn cải cách chính là vì trong giáo lí Thiên Thánh giáo có một câu bách tính thường dùng, bởi vậy mới dựng lên.
Thánh nhân nói, là điều hắn suốt đời theo đuổi!
Mà trở thành thánh nhân, cần phải lập ngôn lập giáo lập công. Ba lập thành thánh, hắn chính là làm như thế.
Hắn chưa từng nghĩ vị tồn tại trong truyền thuyết này lại đang ở trong này, làm sao có thể khiến cho tâm thần hắn không xúc động dâng trào được?
Hắn rất muốn gặp vị tiền bối dẫn dắt hắn đi lên con đường cải cách này.
Tần Mục cũng khó được nhìn thấy được một lần tâm thần hắn kích động, cười nói:
Tần Mục thâm ý sâu sắc nói:
Thái Hoàng Thiên có đạo pháp truyền thừa trước sau chưa từng đứt đoạn.
Cái gì?
Duyên Khang quốc sư lộ ra vẻ khó tin, thất thanh nói:
Hắc Hổ Thần bĩu môi, thầm nghĩ:
Tần Mục có chút xấu hổ, lúng ta lúng túng nói:
Duyên Khang quốc sư cười lạnh nói:
Xung quanh, các thần Thái Hoàng Thiên lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nhìn nhau không nói gì.
Tần Mục bất đắc dĩ, đặt thấp giọng nói:
Quốc sư nhỏ giọng. Tuy nói Thái Hoàng Thiên có thuật số truyền thừa là đứt đoạn, nhưng đạo pháp thần thông lại chưa từng đoạn tuyệt. Lấy thực lực của ta, ở trong các thông thần giả cùng cảnh giới của Thái Hoàng Thiên, ta chỉ có thể xếp đến trước mười.
Giáo chủ khiêm nhường?
Duyên Khang quốc sư nghi ngờ nói.
Tần Mục suy nghĩ một lát, xấu hổ nói:
Duyên Khang quốc sư hít vào một hơi thật dài, ổn định tâm thần.
Hắn sở dĩ kích động đến khó có thể kìm chế, chủ yếu cũng là bởi vì đạo pháp thần thông của Duyên Khang có đoạn đứt cực lớn.
Cái đoạn đứt cực lớn này xuất hiện ở hai vạn năm trước, khi đó thần thông đạo pháp thô ráp vô cùng, không thành hệ thống. Nhân Hoàng điện, đạo môn, Đại Lôi Âm Tự và Thiên Thánh giáo truyền đạo khắp nơi nhưng có tính giới hạn của mình, truyền tới đạo pháp thần thông cũng không hoàn chỉnh.
Đạo môn và Đại Lôi Âm Tự đều gặp phá hủy cực lớn ở trong tai họa lớn, Nhân Hoàng điện mỗi đời truyền nhân chỉ có một. Thiên Thánh giáo vừa thành lập, bắt đầu truyền đạo.
Tiểu Ngọc Kinh cũng thành lập vào lúc đó, nhưng mà Tiểu Ngọc Kinh cùng trần thế không tranh, cũng không có truyền nhân trên đời đi truyền đạo.
Trong lịch sử chậm rãi hình thành những môn phái khác, công pháp thần thông có thể nói là được tạo dựng lên trên cơ sở nghèo rớt mồng tơi, sau lại rơi vào trong tông phái tranh chính ma tranh giành. Tông phái tranh, chính ma tranh khiến cho chỗ thế giới Duyên Khang hoàn toàn hỗn loạn. Các môn các phái các tông tranh đấu với nhau liên tục, ba thánh địa lớn lại bảo thủ, giao lưu thần thông đạo pháp trở thành vấn đề khó khăn không nhỏ.
Mãi đến khi Duyên Khang quốc sư giúp đỡ Duyên Phong đế cải cách, lúc này loại hỗn loạn này mới có thay đổi, tông phái tranh chính ma tranh biến thành tông phái cùng tranh giành lợi ích với Duyên Khang quốc.
Đợi đến khi Tần Mục trở thành Thiên Ma giáo chủ khiến cho Thiên Thánh giáo toàn tâm toàn ý giúp đỡ Duyên Phong đế, hủy diệt đạo môn. Đại Lôi Âm Tự và các thế lực tông phái phản kháng lúc này mới kết thúc tông phái cùng tranh giành lợi ích với Duyên Khang quốc, có công pháp thống nhất kết hợp khiến cho công pháp thần thông của Duyên Khang quốc xuất hiện khả năng vượt trội lớn.
Tần Mục lại truyền đi mô hình thần cầu không gian thuật số khiến cho thần thông giả có khả năng thành thần, thoát khỏi hạn chế của thọ nguyên.
Nhưng mặc dù như thế, nền tảng của Duyên Khang quốc quá kém, hệ thống tu luyện vẫn không hoàn chỉnh, có thể tu luyện tới Thần cảnh vẫn là con số ít, cường giả vẫn không nhiều.
Tòa cầu dịch chuyển trao đổi linh năng này của Tần Mục được xây dựng thành lại khiến cho Duyên Khang quốc sư nhìn thấy được một thời đại rộng lớn bao la hùng vĩ!
Duyên Khang quốc sư đột nhiên bái lạy Tần Mục, chân thành vạn phần nói:
Tần Mục vội vàng trả lễ:
Duyên Khang quốc sư đứng dậy, nghiêm nghị nói:
Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười, nói:
Duyên Khang quốc sư im lặng một lát, nói:
Tần Mục duỗi người một cái, cười nói:
Duyên Khang quốc sư chỉ đành phải gật đầu, nhìn về phía Bàng Ngọc Chân Thần, nói:
Bàng Ngọc Chân Thần phân phó mấy vị thần chỉ bảo vệ cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, sau đó cười nói:
Quốc sư, chúng ta đi Ly thành nói chuyện.
Mời!
Tần Mục nhìn theo bọn họ đi xa, thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
Hai người trở lại thành lâu Ly thành, ngả người xuống đất ngủ vùi. Đợi đến khi Tần Mục tỉnh lại, bên ngoài đã sáng. Tần Mục rửa mặt một hồi, Hắc Hổ Thần cũng tỉnh lại, Tần Mục hỏi:
Sư huynh ăn linh đan gì? Ta tới giúp ngươi làm.
Linh đan?
Hắc Hổ Thần liếm móng vuốt rửa mặt, lắc đầu nói:
Tần Mục ngẩn người một lát, nhớ tới Long Kỳ Lân, không khỏi buồn bã thảm thương.
Hai người ăn xong điểm tâm, đám người Tang Họa cùng Vũ Hòa lại tìm qua. Vũ Hòa nói:
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, nói:
Đám người Vũ Hòa lắc đầu, nói:
Tần Mục quay đầu lại nhìn về phía Hắc Hổ Thần, thử dò xét nói:
Hắc Hổ Thần lắc đầu nói: