Tần Mục vội vàng lấy ra Thái Dương Ngọc Nhãn và Thái Âm Ngọc Nhãn, chắn ở phía trước và phía sau người mình. Đồng thời từng mặt lá cờ chợt hiện ra bay lượn ở xung quanh người hắn, nhét tất cả sinh linh trong phạm vi mười bước xung quanh hắn vào trong trận văn của lá cờ.
Đó chính là lá cờ truyền tống, hắn muốn vận dụng thần thông truyền tống lại cần phải tốn một chút thời gian, nhưng sử dụng cờ truyền tống lại càng thuận tiện hơn nhiều, hắn có thể phát động nó chỉ trong nháy mắt, hơn nữa khoảng cách truyền tống cũng được xa hơn.
Hắn chế luyện ra những cờ trận này chính là muốn đề phòng chẳng may khi gặp phải Thần Ma đột kích, có thể chạy trốn được, tránh cho mình lại rơi vào tình cảnh bị động giống như khi rơi vào trong tay của Phược Nhật La.
Cờ truyền tống tuy rằng chỉ nhanh hơn thần thông truyền tống một đường, nhưng thời gian một đường này lại có thể cứu mạng hắn!
Nhưng hắn không ngờ được, cờ truyền tống vừa hiện ra xoay tròn, mặt cờ phù văn vừa mới có ánh sáng phát ra, đột nhiên từng mặt cờ lớn này lại ầm ầm nổ nát. Từ mặt lá cờ bị nghiền nát giống như là những con bướm đầy màu sắc nhẹ nhàng tung bay khắp nơi, chỉ còn lại có từng cái cột cờ được cắm lung tung ở trên mặt đất!
Tần Mục không dám có bất kỳ động tác và tâm tư dư thừa nào, hắn lập tức khởi động hai Ngọc Nhãn. Thái Âm khí trong Ngọc Nhãn lập tức hóa thành ánh trăng. Trong khí đó Thái Dương khí lại hóa thành ánh sáng mặt trời vô cùng mạnh mẽ, hai Ngọc Nhãn một trái một phải được hắn nắm chặt ở trong lòng bàn tay, hắn đã chuẩn bị nghênh đón kẻ địch bất kỳ lúc nào.
Ngọc Nhãn phát ra ánh sáng lớn, vù vù quét ra bốn phía xung quanh.
Khi hai Ngọc Nhãn ở trong đồng tử, chúng không có uy lực gì quá lớn, chỉ có thể dùng để chiếu sáng. Nhưng chỉ cần bàn tay của Tần Mục tác động lên dây thần kinh của Ngọc Nhãn, lại có thể khiến cho trận pháp trong Ngọc Nhãn biến hóa, tập trung hai ngôi sao Thái Dương và Thái Âm lại, biến thành một đường!
Hai đường tia sáng này lại nắm giữ thực lực có thể tổn thương đến thần chỉ!
Hắn đã sớm ở thử nghiệm qua ở trên người Hoạn Long quân.
Tần Mục cẩn thận nhìn chằm chằm vào xung quanh, trầm giọng nói:
Người tới chẳng lẽ là Thiên Phong Cấu tôn thần hay sao?
Là ta.
Một nữ tử mặc trang phục trắng như tuyết nghênh đón ánh trăng của Thái Âm Ngọc Nhãn từ từ đi tới, đây quả thật là một nữ tử xinh đẹp, mái tóc vấn thành kiểu vân kế, hai lọn tóc thả nghiêng xuống lắc lư.
Làn váy của nàng rất lớn, trên thân nàng mặc cung trang rộng rãi, nhưng vòng eo lại rất nhỏ, chỉ bằng nửa vòng tay.
Nhìn bộ dạng nàng có một loại phong tình khác, hai mắt lạnh nhạt, hình như rất khó có thứ gì đáng để cho nàng lộ ra vẻ xúc động.
Khóe mắt Tần Mục khẽ giật giật. Loại nữ tử như vậy nếu như đã hạ quyết tâm, đã nhận định một việc gì, thật sự rất khó có thể khiến cho nàng thay đổi chủ ý của mình.
Một đám hươu bào ngốc bên cạnh hắn căn bản không khiếp sợ Thiên Phong Cấu đi tới, vẫn đang cắn vạt áo của hắn, dùng đầu lưỡi cuốn vào trong miệng nhai. Còn có mấy con ngốc hươu bào khác ngửa đầu tò mò nhìn hắn, một con hươu bào đực còn nhìn hắn ô ô trao đổi.
Tần Mục giống như gặp phải kẻ địch lớn, biểu tình khẩn trương nhìn chằm chằm vào Thiên Phong Cấu, hắn không dám buông tha bất kỳ động tác gì của nàng.
Chỉ có điều hươu bào kéo thật chặt, khiến cho hắn cũng không nhịn được kéo vạt áo của mình lại, lôi trang phục của mình từ trong miệng của hươu bào ra.
Mấy con hươu bào đực tức giận, cúi đầu sử dụng sừng húc vào mông hắn, ngươi đụng một cái, lui về phía sau vài bước giữ lực, ta đụng một cái, lui về phía sau vài bước giữ lực.
Tần Mục ổn như núi non, vẫn không nhúc nhích, mặc cho những con hươu bào nhằm vào cái mông của hắn húc tới húc lui:
Thiên Phong Cấu quét mắt nhìn qua những con hươu bào đang húc Tần Mục, ánh mắt lại rơi vào phía trên hai Ngọc Nhãn bên cạnh Tần Mục, nói:
Tần giáo chủ có thể cho ta một công đạo hay không? Ngươi vì sao lại giết chết đệ tử của ta? Hơn nữa một lần giết lại diệt tất cả đệ tử của ta? Ta chỉ có mấy đệ tử này, dốc lòng giáo dục, lại đều chết ở trong tay của Tần giáo chủ. Cho dù ngươi là đệ tử của Thiên sư, cũng cần phải giải thích rõ ràng.
Xem ra Phong Cấu tôn thần cũng không biết gì về chuyện đệ tử của mình đã làm.
Vẻ khẩn trương trên mặt của Tần Mục biến mất, thở phào một hơi, ánh mắt chân thành, nói:
Thiên Phong Cấu ồ một tiếng, nói:
Tần Mục cầm hai Ngọc Nhãn, từ từ lui về phía sau, nói:
Hắn từng bước lui lại, hai Ngọc Nhãn vẫn nắm chặt ở trong tay, chuẩn bị ứng biến bất cứ lúc nào. Long Kỳ Lân cõng tiểu hồ ly cũng đang chậm rãi lui về phía sau. Phía sau mông bọn họ vẫn là chín con hươu bào ngốc còn đang muốn húc bọn họ, rất ngoan cường.
Tần Mục chậm rãi lùi đến bên cạnh sơn thôn nhỏ kia, lùi đến trong thôn, trầm giọng nói:
Thiên Phong Cấu nhìn về phía thi thể cường giả Ma tộc cảnh giới Thiên Nhân, đồng tử hơi co lại.
Tần Mục nói:
Thiên Phong Cấu thản nhiên nói:
Cũng có khả năng Quan Hà mạo nhận công lao.
Phong Cấu tôn thần chẳng lẽ không nhìn ra vết thương trí mạng trên thi thể? Ngươi là cao thủ kiếm pháp, hẳn có thể nhìn ra được, có thể ở trong thời gian ngắn như vậy dùng một kiếm ám sát nguyên thần của vị cao thủ Ma tộc này, tất nhiên phải là ở khoảng cách rất gần.
Tần Mục trầm giọng nói:
Ánh mắt Thiên Phong Cấu chớp động, nhẹ giọng nói:
Cần. Ta còn có điểm không giải thích được, nếu như cấu kết với Ma tộc, như vậy Quan Hà vì sao phải giết Ma tộc?
Bởi vì nàng cần dùng đầu của cao thủ Ma tộc này tới lấy lòng tin của ta.
Tần Mục tiếp tục nói:
Thiên Phong Cấu mặt không đổi sắc:
Tần Mục nói:
Thiên Phong Cấu thở hắt ra một hơi, khuôn mặt chợt lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói:
Hồ Linh Nhi lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn Tần Mục.
Tần Mục lại giống như trút được gánh nặng, cười nói:
Phía sau mông hắn, đám hươu bào vẫn tiếp tục nhằm vào cái mông của hắn húc tới, ầm ầm vang dội.
Tần Mục xoa xoa mông, đau rát, thầm nghĩ:
Thiên Phong Cấu lại thu dáng vẻ tươi cười, nói:
Giọng nói của nàng trở nên có chút chói tai, vừa dứt lời, chỉ nghe giọng nói của Tang Diệp tôn thần truyền đến, cười nói:
Tần Mục cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, hai tay nắm chặt Ngọc Nhãn buông ra, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, dính dính ướt ướt.
Hồ Linh Nhi cũng giống như trút được gánh nặng, khẽ nói:
Tần Mục lắc đầu, đè thấp tiếng nói nói:
Hắn vừa rồi đã chú ý tới chỗ đài canh gác của di tích Vô Vọng thành, thần quang do Tang Diệp tôn thần tản ra đột nhiên biến mất, hắn đã biết Tang Diệp tôn thần đã phát hiện ra động tĩnh của nơi này.
Dù sao, Tần Mục lấy Khai Kiếp thức thứ nhất của Kiếp Kiếm tiêu diệt Quan Hà, Khai Kiếp kiếm có động tĩnh cực lớn, mười dặm kiếm quang, gần như là lập tức bạo phát. Tang Diệp tôn thần muốn không chú ý đến cũng khó.
Tang Diệp đã từng nhìn thấy một chiêu kiếm pháp này của Tần Mục, khi nhìn thấy kiếm quang hắn sẽ nhất định chạy tới. Bởi vì có thể đáng để Tần Mục vận dụng Kiếp Kiếm, khẳng định đều là địch thủ xuất sắc!
Hắn đến đây kiểm tra, bất kể Thiên Phong Cấu có phải là gian tế của Ma tộc hay không, Tần Mục đều tính là an toàn.
Vừa rồi Tần Mục từng bước lui về phía sau, đi tới sơn thôn nhỏ này, nhìn như là đang giải thích với Thiên Phong Cấu, trên thực tế hắn đang giải thích với Tang Diệp tôn thần ngọn nguồn chuyện mình giết đệ tử của Thiên Phong Cấu.
Thiên Phong Cấu trấn tĩnh lại, thần sắc thản nhiên:
Tang Diệp tôn thần đi tới, nói:
Thiên Phong Cấu nâng mi lên, nói:
Tang Diệp tôn thần sải bước đi tới giữa Tần Mục cùng Thiên Phong Cấu, nói:
Hắn chắp hai tay sau lưng, tiếp tục nói:
Ánh mắt của Tần Mục chớp động, nhìn chằm chằm vào bàn tay phía sau lưng của Tang Diệp tôn thần.
Bàn tay của Tang Diệp tôn thần đang làm ra một ít ký hiệu cổ quái, ý tứ là tình huống nguy cấp, bảo bọn họ mau chóng rời đi.
Trong lòng Tần Mục rét lạnh, hắn chợt ho khan một tiếng, nói:
Phương hướng hắn rút lui lại vừa vặn ở trong bóng lưng của Tang Diệp tôn thần, hắn từng bước một lui về phía sau, trước sau cũng không có rời khỏi bóng lưng của Tang Diệp. Chỉ có như vậy hắn mới có thể tránh thoát được tầm mắt của Thiên Phong Cấu.
Thiên Phong Cấu nói:
Đầu của Hồ Linh Nhi lớn như đấu, cảm thấy suy nghĩ của mình không đủ dùng, nàng khẽ nói:
Giọng nói của Thiên Phong Cấu truyền đến, nói:
Tần Mục dừng bước lại, đầu cũng muốn lớn hơn.
Tang Diệp tôn thần ở bên trong lãnh địa Ma tộc xây dựng đài canh gác của Vô Vọng thành, nhưng nửa tháng qua lại không có một vị Ma Thần nào đến đây tìm hắn gây chuyện, điều này thật sự có chút cổ quái.
Thiên Phong Cấu tiếp tục nói:
Tang Diệp thản nhiên nói:
Hồ Linh Nhi khẩn trương ôm lấy sáu cái đuôi của mình vào trong ngực:
Tần Mục lẩm bẩm nói:
Hắn vừa mới nói đến đây, đột nhiên có một thân hình cao lớn từ trên cao hạ xuống, phát ra những tiếng động cực lớn ầm ầm hạ xuống phía bên phải của hắn.
Đó là một vị Ma Thần!
Khóe mắt của Tần Mục khẽ giật lên. Hắn đã nhìn thấy vị Ma Thần này hai lần, lần đầu tiên là gặp trong cuộc chiến trong thành, người này giết chết cả nhà già trẻ của Tang Diệp Tang Họa!
Lần thứ hai lúc ở Ly thành, lúc đầu Tang Họa cùng hắn bị Hắc Hổ Thần đưa đến Ly thành, Tang Họa nhìn chằm chằm vào vị Ma Thần này.
Trên người của vị Ma Thần này có hoa văn dấu vết của ngọn lửa, hai con mắt giống như là ngọn lửa nhảy nhót!
Vị Ma Thần này hạ xuống, ba vị Thần Ma tạo thành thế chân vạc.
Thiên Phong Cấu nhẹ giọng nói:
Đồng tử của Tang Diệp tôn thần đột nhiên co lại, cắn răng nói:
Hỏa Đồ La khẽ nhíu mày, âm thanh to vô cùng, chấn động núi rừng:
Xung quanh hoàn toàn im lặng.
Sau một lúc lâu, Thiên Phong Cấu khẽ nói cười nói:
Trong lòng Tần Mục cảm tahays lạnh lẽo.
Thiên Phong Cấu cười nói:
Hỏa Đồ La quay đầu lại nhìn về phía Tần Mục, Tần Mục khẩn trương lui về phía sau. Đột nhiên hắn chợt nghe bịch một tiếng. Con ngốc hươu bào kia vẫn đang húc vào cái mông của hắn, hơn nữa còn húc thật đau. Tần Mục không nhịn được giận dữ, giận dữ rút kiếm gác ở trên cổ của một con hươu bào đực, hung ác nói:
Thiên Phong Cấu cười khúc khích, lao về phía Tang Diệp tôn thần công kích. Cùng lúc đó, Hỏa Đồ La nhếch miệng lộ ra vẻ tươi cười, đưa tay chộp về phía Tần Mục:
Đầu của con hươu bào đực ở dưới kiếm của Tần Mục đột nhiên tách ra một cách chỉnh tề, một đạo đao quang từ trong núi rừng sáng lên, vô cùng kinh diễm. Khoảng không đều bị nó cắt ra, đao quang lao thẳng tới xẹt qua bàn tay của Hỏa Đồ La, cắt qua cổ của Hỏa Đồ La, sau đó ở trong không trung lưu lại một vạch đen vô cùng mỏng!
Vạch đen mỏng khó có thể tưởng tượng được, gần như không có bất kỳ độ dày nào.
Đó là không gian bị mở ra, không gian còn chưa từng kịp khép lại!
Tiếp theo, đạo đao quang kinh diễm kia bỗng nhiên dừng ở trên cổ của Tần Mục, trong con hươu bào đực tách ra, có một lão nhân cao lớn đứng lên, trên mặt dữ tợn, còn có râu quai nón.
Trên gương mặt của lão nhân đầy vẻ giận dữ, cầm đao gác ở trên cổ của Tần Mục, tức giận nói: