Tần Mục ngược lại hăng hái bừng bừng quan sát thần thông của Tư bà bà. Chín lão ở Tàn Lão thôn ai cũng có sở trường riêng. Tư bà bà ngoại trừ xinh đẹp ra, lợi dụng pháp thuật thần thông nổi tiếng tinh diệu.
Chỉ có điều năm xưa, Tư bà bà lo lắng cho mình tu luyện ma đạo, bởi vậy không muốn truyền thụ cho Tần Mục bao nhiêu pháp thuật thần thông, chỉ để cho đám người thôn trưởng, đồ tể, Mã gia dạy hắn.
Sau này khi Tần Mục trở thành thiếu giáo chủ của Thiên Ma giáo, Tư bà bà truyền Đại Dục Thiên Ma Kinh cho Tần Mục, nhưng cũng chỉ là để cho Tần Mục tự mình đi tìm hiểu, nàng cũng không truyền thụ cho Tần Mục thần thông công pháp phía trên.
Điều này chủ yếu vẫn là bởi vì nàng đi là tuyến đường ma đạo, có chút thành kiến đối với lĩnh ngộ Đại Dục Thiên Ma Kinh, nàng cho rằng Tần Mục theo đám người người điếc, Mã gia tu hành, đọc thuộc kinh điển, lĩnh ngộ đối với Đại Dục Thiên Ma Kinh càng chính xác hơn.
Cái nhìn của Tần Mục đối với cái gọi là chính ma vốn rất nhạt, sau khi ý thức được chính ma đều là do tâm sinh, tâm thuật có ma, pháp thuật có chính cũng thành ma, tâm thuật là chính, pháp thuật lại tà cũng thành chính. Cho nên hắn trên cơ bản không có ngăn cách chính ma.
Càng về sau, Tần Mục phát hiện chính cùng ma là tranh đấu của tâm thuật, thần cùng ma lại tranh đấu giữa lập trường và sinh tồn, bởi vậy hắn nhìn nhận về tranh đấu giữa chính và ma càng nhạt.
Lúc trước hắn cùng với đám Đại Lôi Âm Tự, đạo môn, môn phái đánh sống đánh chết, hiện tại hắn từ lâu đã buông xuống tất cả thành kiến, không để chuyện nhỏ tranh chính ma ở trong lòng.
Hiện tại, chính hắn còn mở ra ma đạo thần tàng, một nửa người bước vào ma đạo, tầm mắt lại càng cao, tâm càng rộng.
Đây là trưởng thành.
Một người bình thường trong lúc vô tình lại trưởng thành lên, mình không phát giác ra, nhưng nhìn qua, mới phát hiện mình trong lúc vô tình đã lớn lên, tâm tính trở nên càng thành thục.
Mặc dù Tang Diệp tôn thần từ lâu đã là thần chỉ cao cao tại thượng, nhưng nhãn giới kiến thức của hắn cũng chưa chắc có thể cao minh hơn so với Tần Mục.
Ngoại trừ cá tư chất ngộ tính của nhân ra, còn liên quan tới những gì một người gặp phải. Tần Mục thuở nhỏ trải qua sự hun đúc của chín lão trong Tàn Lão thôn, lại thêm rời khỏi Đại Khư tới cải cách Duyên Khang, lại thêm thân thế của mình, ở U Đô, Phong Đô trải qua nguy hiểm, kiến thức của hắn từ lâu đã vô tình tăng lên tới một mức độ cực cao.
Tư bà bà cuối cùng lấy nguyên thần của Thiên Phong Cấu từ trong cơ thể ra, nguyên thần của Phong Cấu bị nàng giam cầm, không có cách nào chạy trốn, nếu nguyên thần của thần chỉ chạy trốn, lại vẫn có khả năng bám thân ở trên thân của những người khác, hoặc trên thân của thảo mộc tinh linh.
... Bám thân trên thân người khác chính là đoạt xác, bám thân ở trên thảo mộc tinh linh chính là dị tu.
Tư bà bà quay đầu lại, hỏi thăm mọi người, nói:
Tang Diệp tôn thần đang cùng đám người mù đang giới thiệu với, nghe vậy không nhịn được rùng mình, liếc mắt nhìn thân thể của Thiên Phong Cấu, thầm nghĩ:
Ánh mắt hắn rơi vào trên mặt Tư bà bà, lại khó dời đi được. Trong lòng hắn cuối cùng lại bất chợt có ỹ nghĩ muốn tái giá, tìm thêm cho Tang Họa một mẹ kế, hắn vội vàng trấn tĩnh tâm thần, dời ánh mắt đi, không dám có suy nghĩ không an phận, nói:
Người què cười hì hì nói:
Hồ Linh Nhi hưng phấn nói:
Người mù xoa xoa đầu nhỏ của nàng, cười nói:
Cây thương này của ta là Long Thác, không phải Hắc Long thương.
Không sai.
Hắc Long thương sau lưng của hắn đột nhiên sống lại, chậm rãi di chuyển xoay quanh tiểu hồ ly, Hắc Long chỉ còn lại có xương chậm rãi nói:
Hồ Linh Nhi hiếu kỳ quan sát thần thương Long Thác, đột nhiên lại nghĩ đến một chủ ý, vội vàng giơ tay lên, mắt sáng lấp lánh:
Còn nữa còn nữa! Ta lại nghĩ đến một điều! Còn có thể để cho gia gia câm điếc sử dụng bếp lò luyện, luyện nguyên thần nàng thành nước, sử dụng nước thép đúc lại, tiến vào trong, xem nàng nói hay không!
Con tiểu hồ ly tinh này cũng không phải là chiếc đèn cạn dầu!
Tang Diệp tôn thần lại rùng mình mấy cái, vội vàng nói:
Dứt lời hắn bắt lấy thân thể và nguyên thần của Thiên Phong Cấu, vội vàng rời đi.
Tần Mục vội vàng nói:
Tư bà bà giơ tay lên, muốn xoa xoa đầu của hắn, Tần Mục vội vàng cúi đầu, Tư bà bà xoa xoa, cười nói:
Người mù rất không vui:
Tư bà bà lườm hắn một cái:
Đám người Tần Mục cùng Duyên Khang quốc sư, Bàng Ngọc Chân Thần đã bàn bạc qua, phái một ít thần thông giả trẻ tuổi đi tới Duyên Khang học tập đạo pháp thần thông, đồng thời cũng có thể truyền công pháp của Thái Hoàng Thiên vào Duyên Khang, bổ sung những phần chưa đủ trên công pháp tu luyện của Duyên Khang.
Thần thông giả hai bên bù trừ cho nhau, quả thật có thể khiến cho thực lực của thần thông giả hai bên đều có tiến bộ kinh người.
Chỉ có điều, đây chẳng qua là đối với thần thông giả, đối với những cường giả như Tư bà bà đã bổ ra toàn bộ Thần Kiều bước vào Thiên Cung hoặc gần bước vào Thiên Cung, như vậy lại có chút không đủ.
Dù sao thần thông giả Thái Hoàng Thiên đi tới Duyên Khang xin học, bình thường tu vi cảnh giới cũng không quá cao. Đám người Tư bà bà lại cần phải hệ thống tu luyện Thần cấp.
Tần Mục suy nghĩ một lát, hỏi:
Như vậy Thiên Thánh học cung hiện tại là do người nào chịu trách nhiệm?
Sư Thiên Vương Ngọc Thiên Vương bọn họ chịu trách nhiệm. Còn có mấy vị trưởng lão cũng ở đó.
Tư bà bà cười nói:
Tần Mục gật đầu, mọi người vừa nói vừa cười, Tần Mục cũng rất nhanh quên mất cái mông của mình máu me đầm đìa, cùng chuyện người mù, câm điếc và người què trêu ghẹo.
Trâu xanh nhìn thấy được Long Kỳ Lân chân bốn nhỏ ngắn bước ra, ánh mắt nhất thời sáng lên, bước nhỏ chạy mau đi tới gần Long Kỳ Lân, chồm người lên, đi quanh hắn hết vòng này tới vòng khác.
Sắc mặt của Long Kỳ Lân thâm trầm, không nói được một lời, sải bước đi về phía trước.
Long Thác thần thương hóa thành bộ xương Hắc Long, bơi qua bơi lại trên không trung, đi tới bên cạnh Hồ Linh Nhi, đầu khẽ đẩy, nâng tiểu hồ ly lên đỉnh đầu, hiếu kỳ nói:
Hồ Linh Nhi nói nhỏ:
Nàng nói ra những gì mình biế. Trong ân oán giữa Long Kỳ Lân và trâu xanh còn phải nói từ thời điểm Tần Mục tiến vào Thái học viện. Trâu xanh là một người phong lưu thành tính, hết lần này tới lần khác mắt lại mù, ở trong Thái học viện cho rằng Long Kỳ Lân là một giống cái, mỗi ngày đều đi qua trước sơn môn muốn quấy rầy một hồi, còn đưa cho Long Kỳ Lân một ít hoa hoa cỏ cỏ.
Trong lòng Long Kỳ Lân biết đánh không nổi Phách Sơn, chỉ đành phải nén giận trước con trâu hoang này, vẫn mê hoặc Tần Mục đi khiến cho con trâu xanh tê dại lật mình, để nuốt sống. Tần Mục chế luyện mất hướng hương, bị Thái y học trong Thái y điện chọc tới nhiễu loạn một hồi.
Sau đó trâu xanh mới biết Long Kỳ Lân là một công, rất thương tâm, sau đó vui vẻ đi tìm một con trâu cái. Đương nhiên, hai con dị thú bàt cũng bởi vậy kết thành hận.
Hồ Linh Nhi đương nhiên nói.
Hắc Long lay động bộ xương, kinh ngạc nói:
Long Kỳ Lân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn như bình tĩnh, lại lỗ tai run một cái.
Trâu xanh cười lạnh nói:
Hắn cong cánh tay lên, toàn thân bắp thịt lổ ra bên ngoài, cười lạnh nói:
Long Kỳ Lân liếc mắt, mở miệng rộng, phun ra Kỳ Lân châu với kích thước hai thước, ở giữa không trung phát ra quang diễm hừng hực, rọi sáng xung quanh.
Trâu xanh rùng mình một cái, nằm rạp xuống, lại hóa thành một con trâu xanh lớn, quay đầu lại cụp đuôi xám xịt đi trở về bên cạnh Phách Sơn.
Long Kỳ Lân mở miệng thu hồi Kỳ Lân châu, cười lạnh nói:
Hồ Linh Nhi nói nhỏ:
Trong lòng Long Kỳ Lân nghiêm lại. Hắn biết con trâu này cùng Phách Sơn đều chiến đấu điên cuồng, hơn nữa tốc độ nhanh hơn mình, sự chịu đựng tốt hơn so với mình, thật sự đánh nhau, mình chỉ sợ không phải là đối thủ.
Hắn phát động Tổ Long Thái Huyền Công, chuyên cần khổ luyện. Tần Mục thấy thế, không khỏi nghi ngờ trấn an, cười nói:
Trâu xanh vội vàng chạy tới, cười làm lành nói:
Tần Mục cười nói:
Trâu xanh mừng rỡ, nức nở nói:
Tần Mục cười nói:
Hắn nói một hồi về Tổ Long Thái Huyền Công, không chỉ có trâu xanh nghe được nhập thần, ngay cả đám người đồ tể, Tư bà bà, người mù cũng nghe được như mê như say.
Đồ tể thở hắt ra một hơi, trầm giọng nói:
Trong lòng Long Kỳ Lân không nhịn được sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, thầm nghĩ một tiếng không xong: