Tần Mục hận không thể lập tức nhìn thấy vị Thiên Sư này, đột nhiên hắn nhắc tới một chuyện, nói:
Tiều phu tôn làm thánh nhân, Thiên Sư đều là thánh nhân sao?
Cũng không phải.
Lão nhân buông câu lắc đầu nói:
Tần Mục hơi ngẩn ra, nói:
Lão nhân buông câu cười mà như không cười nói:
Tần Mục vẫn chờ hỏi lại, lão nhân buông câu đã chuyên tâm câu mặt trăng, không nói tiếp tới Thiên Sư khác.
Tần Mục ép xuống nghi ngờ trong lòng, thi triển Khiên Hồn Dẫn từ trong U Đô gọi hồn phách của người Mục Nguyệt tộc, chỉ thấy vô số thi thể xương cốt của người Mục Nguyệt tộc bên cạnh giếng mặt trăng lần lượt đứng dậy.
Long Kỳ Lân run rẩy, vội vàng cắm đầu vào trong đất, không dám nhìn tới.
Viêm Tinh Tinh tiến lên khẽ an ủi, nói:
Đột nhiên, một vị âm soa cuống quít ngồi thuyền giấy chạy tới, từng trận âm phong phát ra, đi tới trước cánh cửa Thừa Thiên, lại không đi qua cánh cửa Thừa Thiên tới dương gian, cao giọng nói:
Tần Mục vội vàng chào, nói:
Sắc mặt âm soa có chút hòa hoãn, nhìn lão nhân buông câu đang câu mặt trăng treo mặt trăng, có chút kiêng kỵ, nói:
Tần Mục để cho những người Mục Nguyệt tộc sống lại đào mộ phần cho mình, cách cánh cửa Thừa Thiên nhìn về phía âm soa nói:
Âm soa cười lạnh nói:
Hai cánh tay hắn mở ra, khoa tay múa chân ra hiệu:
Sắc mặt của Tần Mục nhất thời đen lại.
Rất nhiều người Mục Nguyệt tộc đã đào mộ xong, khắc xong bia mộ cho mình, từng người ngồi ở trong ngôi mộ. Những bộ xương khô đồng thời nhìn về phía Tần Mục thi lễ, nói:
Tần Mục hoàn lễ, nói:
Những bộ xương của người Mục Nguyệt tộc đều nằm xuống, mỗi một anh linh bay lên, đi qua cánh cửa Thừa Thiên quay về U Đô. Tần Mục làm lễ tế một hồi, vẫy vẫy tay, từng ngôi mộ khép lại.
Âm soa nói:
Tần Mục đi qua những ngôi mộ kiểm tra tên trên mộ bia một hồi, nghe vậy xoay đầu lại, nói:
Âm soa hơi ngẩn ra, cũng không nói lời nào.
Tần Mục cười lạnh nói:
Âm soa giận dữ:
Lão nhân buông câu giật giật lỗ tai, nắm thật chặt cần câu trong tay, chuẩn bị cứu người bất kỳ lúc nào, thầm nghĩ:
Tần Mục đổi thành khuôn mặt tươi cười:
Ta chỉ nói là Thổ Bá khó tránh khỏi quá uất ức, tốt xấu cũng nên nói một câu.
Cái gì gọi là uất ức?
Âm soa vẫn giận dữ.
Tần Mục lúng ta lúng túng không nói.
Lão nhân buông câu khẩn trương vạn phần, cơ bắp phía sau lưng căng cứng, đường thần kinh lớn cũng bị hắn làm cho căng thẳng giống như dây cung, thầm nghĩ:
Sau một lúc lâu, âm soa than thở:
Tần Mục bĩu môi:
Âm soa chán nản, sau một lúc lâu thất thanh cười nói:
Ta không cùng ngươi tranh luận cái này. Thổ Bá vô tư, sẽ không bởi vì thực lực của Thiên Đình cường đại mà quyển sách lại mỏng đi, cũng sẽ không bởi vì ngươi không có bối cảnh gì, quyển sách lại dày hơn. Ngươi sở dĩ có một quyển sách dày lớn, là bởi vì ngươi làm chuyện ác thật sự quá nhiều.
Đó là chuyện ca ta làm, sao có thể úp chậu phân lên trên đầu ta?
Tần Mục lắc đầu nói:
Âm soa giận tím mặt:
Tần Mục lộ ra vẻ ủy khuất, thất vọng nói:
Âm soa cách cánh cửa theo dõi biểu tình trên mặt hắn, đột nhiên cười nói:
Tần Mục bóc cái lá liễu, lộ ra con mắt thứ ba. Âm soa lập tức nhìn thấy được trong con mắt này của hắn đột nhiên xuất hiện thêm một con ngươi trùng điệp, đó là một con mắt khác đang nhìn trộm ra ngoài, rất hiếu kỳ.
Lão nhân buông câu lặng lẽ quay đầu, tò mò nhìn con mắt thứ ba của Tần Mục, thậm chí quên thu dây.
Hắn rất muốn xem thử trong mắt của Tần Mục rốt cuộc có phong ấn của Thổ Bá hay không, có phân thân của Thiên Công hay không, có tư duy của Xích Hoàng và Đại Phạm Thiên Vương Phật hay không.
Nếu như không phải âm soa lại ở trong này, hắn hận không thể chui vào trong con mắt của Tần Mục, đi tiếp đón những tiền bối cao nhân này.
Sắc mặt âm soa đại biến, vội vàng nói:
Tần Mục bán lá liễu lên.
Âm soa ở trên thuyền nhỏ đi tới đi lui, có vẻ rất khó xử. Muốn đi vào dương gian cùng hắn nói tỉ mỉ nhưng bây giờ không phải là buổi tối, hắn không tiện hiện thân.
Tần Mục lẳng lặng chờ đợi, sau một lúc lâu, lão nhân âm soa than thở:
Tần Mục hoàn toàn nghiêm túc nói:
Lão nhân âm soa lắc đầu nói:
Tần Mục thẹn thùng, lộ ra vẻ xấu hổ, đưa Sinh Tử Bộ cho hắn:
Phủ Quân thánh minh.
Ta tất nhiên là thánh minh.
Lão nhân âm soa quay lưng lại, thi triển thần thông, in thần thông vào trên Sinh Tử Bộ. Sau đó xoay người lại, ném Sinh Tử Bộ cho hắn, nói:
Hắn lên thuyền rời đi.
Tần Mục tản đi cánh cửa Thừa Thiên, thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn lật xem Sinh Tử Bộ, kiểm tra thần thông do lão nhân âm soa để lại ở trên sổ.
Lão nhân buông câu lúng ta lúng túng nói:
Tần Mục liên tục gật đầu:
Lão nhân buông câu câu lên một mặt trăng, nguyên thần vuốt thẳng ánh trăng một hồi, luyện cho mặt trăng chỉ có kích thước bằng cái khay, thản nhiên nói:
Tần Mục khen:
Lão nhân buông câu nói:
Tần Mục vò đầu nói:
Sắc mặt của lão nhân buông câu vàng như đất, không nói thêm gì nữa, chuyên tâm câu mặt trăng, chỉ là cánh tay luôn luôn vô cùng vững vàng có chút run rẩy.
Tần Mục tiếp tục kiểm tra thần thông trên Sinh Tử Bộ, Sinh Tử Bộ vốn sáng như gương, mà bây giờ vị trí ở giữa có thêm một đoàn phù văn nhìn như lộn xộn.
Những ấn ký phù văn này rất phức tạp giống như chữ gà bới vậy, không nhìn ra bất kỳ manh mối gì, nhưng nhìn vào bên trong lại phát hiện có thiên địa khác.
Dưới bề ngoài xấu như gà bới lại cất giấu kết cấu phù văn vô cùng phức tạp phiền phức. Có hoa văn giống như là trụ chống trời từ phía trên kéo dài xuống, nhìn không thấy đáy. Có hoa văn rắc rối phức tạp giống như là lưới đan vào nhau, còn có phù văn đang không ngừng lưu chuyển biến hóa, lóe ra các loại sắc thái.
Tần Mục chưa từng thấy qua thần thông nào tuyệt đẹp lại phức tạp như vậy, không tự chủ bị thu hút. Mặt cách Sinh Tử Bộ càng lúc càng gần, cố gắng thấy rõ càng nhiều cấu tạo bên trong, tìm hiểu thông suốt môn thần thông này.
Viêm Tinh Tinh không có cách nào kéo đầu của Long Kỳ Lân từ trong đất ra, chỉ đành phải đi về phía hắn, nói:
Thần sắc của Viêm Tinh Tinh dại ra, chỉ thấy đầu của Tần Mục đột nhiên biến mất.
Lúc này, đầu của Tần Mục đã tiến vào trong Sinh Tử Bộ. Sinh Tử Bộ chỉ là một tờ giấy vàng vô cùng mỏng manh, đầu của Tần Mục thò vào trong giấy vàng lại không lộ ra ở mặt sau của trang giấy, giống như là đầu đột nhiên biến mất vậy!
Viêm Tinh Tinh bị dọa cho giật mình, vội vàng tiến lên, kéo kéo vạt áo của Tần Mục. Tần Mục từ trong Sinh Tử Bộ rút đầu ra, nghi ngờ nói:
Viêm Tinh Tinh thấy hắn không có việc gì, lúc này mới yên tâm, nói:
Tần Mục liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy đầu của Long Kỳ Lân đâm vào trong đất, mông hướng lên trời, còn đang run rẩy.
Tần Mục nói.
Long Kỳ Lân vội vàng rút đầu ra, giống như điện quang thẳng nhào tới, ngậm ra một chậu rửa mặt đặt ở trước mặt Tần Mục. Bản thân mình thì thành thật ngồi xổm xuống mắt không chớp nhìn chằm chằm vào chậu rửa mặt.
Sau một lúc lâu, hắn không thấy có linh đan để vào trong chậu, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Tần Mục, lắc lắc đuôi rồng lớn.