Trong lòng Tần Mục nghiêm lại, ngoại trừ tượng đá này tương đối gặp xui xẻo ra, còn có tượng đá dưới Đại Lôi Âm Tự Tu Di Sơn cũng tương đối gặp xui xẻo.
Tượng đá này là từ dưới nền đất dâng lên, kết quả một đầu đâm vào trên Tu Di Sơn, trên bản chất Đại Lôi Âm Tự Tu Di Sơn cùng phật giới Tu Di Sơn là cùng một ngọn núi, đánh vào trên Đại Lôi Âm Tự Tu Di Sơn lại tương đương với đụng đầu vào phật giới, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Nhưng tượng đá khác cũng không gặp phải loại tình huống này, mà đang êm đang đẹp xuất hiện ở các nơi trên thế giới, những tượng đá vô cùng nặng nề, gần như không có cách nào di chuyển, bởi vậy Duyên Phong đế hạ lệnh xung quanh mỗi một bức tượng đá đều phải có trọng binh canh gác.
Nhưng lần này Tần Mục từng trải sự kiện tượng đá sống lại biết rõ những tượng đá đáng sợ thế nào, nếu như bọn họ sống lại, cho dù không có thần binh giáng kiếp, đối với Duyên Khang cũng là một hồi tai ương ngập đầu!
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên có thần quang từ trên cao hạ xuống, trong ánh sáng có một vị thần chỉ khổng lồ giơ tay ra, chụp vào thần đao Đế Khuyết dưới nền đất!
Trong lòng Tần Mục mừng rỡ, ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy Điền Thục cầm thần đao Đế Khuyết, trong miệng lẩm bẩm vài từ, chỉ thấy thần đao Đế Khuyết càng lúc càng nhỏ, qua một lúc lại hóa thành đại đao dài đến hơn mười trượng.
Điền Thục thu hồi thanh thần đao, cố gắng hết mức không đi đụng vào lưỡi đao, nói:
Dứt lời, hắn bay lên trời, hào quang đầy trời, người và đao biến mất.
Tần Mục đang muốn gọi hắn, nhưng hắn đã đi xa.
Tần Mục nhíu mày, thân hình bay lên không trung, bay ra khỏi không gian dưới nền đất này, từ phía xa nhìn lại chỉ thấy một đạo hào quang lao thẳng đến phía đông.
Đột nhiên, túi Thao Thiết của hắn chấn động, trong túi Thao Thiết truyền đến từng trận lôi âm, trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, vội vàng đổ mọi thứ trong túi Thao Thiết ra, chỉ thấy xung quanh Ngũ Lôi Hồ có lôi điện tán loạn, thanh Thần binh Thiên Tượng này mơ hồ có xu hướng mất đi sự khống chế!
Sắc mặt Tề Cửu Nghi nghiêm trọng, than thở:
Long Kỳ Lân do dự một chút, nhìn Tần Mục, lắc đầu, nói:
Sắc mặt Tề Cửu Nghi phức tạp, thở dài, toàn thân hắn có ngọn lửa bay tán loạn, hóa thành phượng hoàng chín đầu vỗ cánh bay về phía tây, tiếng kêu gào truyền đến:
Một khối lệnh bài bay tới, rơi vào trong tay của Tần Mục.
Tần Mục hơi ngẩn ra, giao khối ngọc bài khắc phượng hoàng chín đầu cho Long Kỳ Lân.
Lệnh bài của Tề Cửu Nghi cũng không phải là cho hắn, mà cho Long Kỳ Lân.
Tần Mục cười nói:
Long Kỳ Lân chân đạp mây lửa, chở Tần Mục bay lên trời, Tần Mục nhìn kiếm hoàn trên người hắn, do dự một chút, không để cho Long Kỳ Lân bỏ thanh kiếm hoàn xuống.
Hiện tại, không biết tình cảnh của Duyên Khang thế nào, bây giờ hắn không có vũ khí tiện tay, vứt bỏ kiếm hoàn chưa luyện thành, cũng không thể mang đến tốc độ nâng cao được bao nhiêu.
Trên lưng của Long Kỳ Lân, nguyên thần của Tần Mục xuất khiếu, thi triển ra Tam Nguyên Thần Hội Quyết, rất nhanh triệu tập anh kiệt thiên nam địa bắc Duyên Khang đi gặp, nguyên thần của đám người Lâm Hiên đạo chủ, Vương Mộc Nhiên, Hư Sinh Hoa, Linh Dục Tú tập trung tại Thái học viện Thái Học điện.
Tần Mục mở miệng hỏi.
Linh Dục Tú nói:
Tần Mục cau mày nói:
Gia súc?
Gia súc dã thú, không một con nào may mắn tránh khỏi.
Linh Dục Tú nói.
Đám người Lâm Hiên đạo chủ, Vương Mộc Nhiên còn không biết phát sinh chuyện lớn như vậy, trong lúc nhất thời bàn luận xôn xao, bên trong Thái Học điện vang lên các loại âm thanh ầm ỹ.
Linh Dục Tú nói:
Tần Mục nhìn về phía Tư Vân Hương, trầm giọng nói:
Tư Vân Hương gật đầu, nói:
Tim mọi người đập mạnh, lập tức yên tĩnh trở lại.
Tần Mục nhanh chóng nói:
Mọi người đều nói vâng.
Hội nghị nguyên thần giải tán, nguyên thần của Tần Mục trở về bản thể, lập tức hạ lệnh để cho Long Kỳ Lân chạy về phía Ngọc Trị quận, sau một lúc lâu, hắn lại để cho Long Kỳ Lân chậm lại.
Long Kỳ Lân không hiểu được ý định của hắn, vẫn giảm tốc độ xuống, không nhanh không chậm chạy đi.
Sắc mặt của Tần Mục không ngừng thay đổi, Ngọc Trị quận ở vào vùng duyên hải đông nam của Duyên Khang quốc, đường xá xa xôi, một ngày chạy vội có khả năng đến nơi nào. Vùng duyên hải hẻo lánh, nếu tất cả đều đi tới nơi đó, chỉ sợ sẽ trúng phải kế điệu hổ ly sơn.
Tất cả thần thông giả tinh thông Khiên Hồn Dẫn tập trung ở Ngọc Trị quận, như vậy những châu quận khác đột nhiên bạo phát sự kiện tử vong quy mô lớn, vậy không có người nào có thể kịp phản ứng.
Ánh mắt của Tần Mục chớp động, lấy từ trong túi Thao Thiết ra bản đồ địa lý của Duyên Khang, hiện tại Duyên Khang không giống với ngày xưa, cương vực tăng lên rất nhiều, số lượng nhân khẩu cũng gấp mấy lần trước đó. Chỉ có điều châu quận nhân khẩu nhiều vẫn tập trung ở những nơi có kinh tế và thương mại phát đạt.
Tần Mục kiểm tra địa đồ, không thể nghi ngờ nơi thích hợp nhất vẫn là Lệ Châu phủ của Ngu Uyên Sơ Vũ.
Nơi đó cách kinh thành đủ xa, cách Ngọc Trị quận cũng đủ xa, hơn nữa còn là giải đất trung tâm của Duyên Khang.
Sắc mặt của Tần Mục không ngừng thay đổi, Lệ Châu phủ lại ở phía nam của Thiên Thánh học cung, nơi đó còn có Dũng Giang học cung, thượng khanh Tô Vân Chi là Đại Tế tửu, Ngu Uyên Sơ Vũ và Ngu Uyên Xuất Vân là Tế tửu.
Nếu lấy Sinh Tử Bộ, một lần hành động huyết tế tất cả mọi người của Lệ Châu phủ, không chỉ có thể một lưới bắt hết Dũng Giang học cung, ngay cả Thiên Thánh học cung của ta cũng sẽ bị một lưới bắt hết. Tiện thể tiêu diệt Thiên Thánh học cung, cũng không phiền phức với Lâu Vân Khúc bọn họ.
Lệ Châu, Phách Châu có số lượng người đủ nhiều, đủ để cho rất nhiều tượng đá hồi phục lại. Tượng đá sống lại tiêu diệt mấy châu quận rất đơn giản, sau đó lại có thể dẫn động Ngũ Lôi Hồ và các thần binh Thiên Tượng, giáng kiếp xuống Duyên Khang, hoàn toàn phá hủy nơi đây.
Tần Mục nghĩ tới đây, lúc này lại lệnh cho Long Kỳ Lân đi xuống Dũng Giang, đi tới Dũng Giang học cung ở Lệ Châu.
Tốc độ của Long Kỳ Lân rất nhanh, từ trên không trung Dũng Giang chạy vội, mà ở trong sóng Dũng Giang cuồn cuộn, hai con rồng lớn xuyên qua phía dưới nước, theo sát bước chân của Long Kỳ Lân.
Đến con đê Giang huyện, Tần Mục lệnh cho Long Kỳ Lân đáp xuống, Đê Giang huyện đối diện với Bách Tuế Sơn, một vị thần chỉ đỉnh đầu mọc một cái sừng, đầu ngựa thân người toàn thân tuyết trắng từ phía xa nhìn lại.
Tần Mục phất tay, Bạch Khích thần chỉ lập tức biến mất.
Bên bờ sông chính là Dũng Giang học cung, sở dĩ Tô Vân Chi xây dựng học cung ở chỗ này là thông với nhân tài của hai bờ sông, lại có Long Vương Dũng Giang Hoạn Long quân, Giao Vương thần và Bạch Khích thần chỉ cư ngụ ở nơi này, bình thường mời ba vị thần chỉ này giảng bài chỉ cần cho chút tế phẩm là được, nhất là Bạch Khích thần chỉ rẻ nhất, không cần phải xài bao nhiêu tiền.
Tần Mục đi về phía Dũng Giang học cung, ven đường nhìn thấy được rất nhiều linh binh mới lạ cỡ lớn, những linh binh cỡ lớn này dừng sát ở hai bên đường đi, có vài sĩ tử đang dạy thần thông giả nên khống chế như thế nào.
... Sĩ tử của Dũng Giang học cung hiển nhiên còn không biết kiếp nạn sắp buông xuống, ở đây vẫn rất thái bình an nhàn.
Tần Mục bảo Long Kỳ Lân dừng lại, nghỉ chân xem chừng, chỉ thấy có linh binh là máy xay gió, có bảy quạt lá, có một lò luyện đan nhỏ nhắn, đặt thuốc và kim châm cứu ở trong lò luyện đan thiêu đốt, lại có thể khiến cho quạt lá chuyển động.
Quạt lá chuyển động, lại có từng đạo phong nhận cắt dọc theo mặt đất, rất nhanh lại có thể lật hết một mẫu.
Lật xong lại có thể sử dụng máy xay gió tới, lật đất đai ra.
Tần Mục kinh ngạc, Duyên Khang cải cách, đa số là trả tiền công cho thần thông giả, thần thông giả tu luyện thần thông hệ phong sử dụng pháp thuật cày ruộng, cũng sử dụng phong nhận tới cày mặt đất.
Chỉ có điều, bây giờ không biết ai chế tạo ra loại linh binh máy xay gió này, không ngờ lợi dụng thuốc và kim châm cứu cung cấp năng lượng, khiến cho loại linh binh máy xay gió này tới thi triển ra thần thông, thực sự là lối suy nghĩ tinh xảo.
Hắn hỏi thăm sĩ tử bên cạnh máy xay gió, sĩ tử này nói:
Ngoại trừ máy xay gió ra, còn có xe mây, xe mưa, xe lấy quặng, lò tinh luyện kim loại, đều do Thiên Công đường Thiên Công sở thiết kế, quốc sư hạ lệnh mở rộng toàn quốc.
Chẳng lẽ là gia gia câm điếc thiết kế mấy linh binh này để sử dụng? Chỉ có điều mở rộng toàn quốc, chỉ sợ thuốc và kim châm cứu sẽ không theo kịp? Trồng linh dược cũng cần thời gian mới khiến cho linh dược trưởng thành.
Tần Mục dò hỏi:
Đại Tế tửu Tô Vân Chi có ở trong học cung không?
Đại Tế tửu đang ở phía trước, cùng Ngọc Diện Độc Vương của sở Thái Y kiểm tra ruộng thuốc.
Trong lòng Tần Mục thoáng động: