Muốn thôi diễn Thái Vi Toán Kinh vẫn làmột dải đất trống, có thể suy luận ra quy tắc đại đạo cao cất nhất từ trước tới nay, nhưng muốn suy tính đi ra, cần rất nhiều cao thủ thuật số.
Thần thông nguyên từ lại dễ dàng hơn rất nhiều. Tần giáo chủ đã thiết kế ra mấy phương trình, lấy điều này suy tính ra phù văn nguyên từ, chỉ cần suy luận ra phương trình cấp độ sâu hơn, suy luận ra phù văn cơ sở của thần thông nguyên từ, lại có thể xác định được đường nét của hệ thống thần thông này.
Hư Sinh Hoa cùng Kinh Yến bàn bạc nói:
Kinh Yến nói:
Nàng suy nghĩ một lát, nói:
Ánh mắt của Hư Sinh Hoa nhất thời sáng lên, cười nói:
Kinh Yến suy tư nói:
Nàng cười nói:
Trong lòng Hư Sinh Hoa trấn tĩnh, cười nói:
Hai phu thê thương nghị xong, Kinh Yến nói:
Hư Sinh Hoa quyết định thật nhanh, nói với Tần Mục chuyện này.
Tần Mục cười nói:
Hư Sinh Hoa mừng rỡ.
Tần Mục xử lý tốt một vài chuyện vặt của Thiên Thánh học cung xong, Sơ tổ Nhân Hoàng nói:
Tần Mục đáp một tiếng, từ biệt Tư bà bà, đuổi theo dám người tiều phu, Đế Dịch Nguyệt.
Tiều Phu thánh nhân nói:
Đế Dịch Nguyệt thản nhiên nói:
Tần Mục theo bọn họ đi tới Phách Châu phủ, tượng đá bên trong từ Phách Châu thành chui ra ngoài, vô cùng cao lớn, đứng vững ở trong thành giống như một ngọn núi.
Vị tượng đá này là đầu chim thân người, cánh chim mở ra phân nửa, mắt vô cùng lợi hại, đây là một tượng đá nữ tử.
Trên người nàng khoác lông chim Chu Tước có hoa văn của lửa, thân thể tuy rằng khổng lồ, nhưng tư thái có vẻ rất yểu điệu, nếu không nhìn đầu chim cùng móng chim, chỉnh thể rất có thẩm mỹ.
Xung quanh tượng đá đã bị đá vây lại, nhưng ngoài tường lại có rất nhiều hương tro và ngọn nến, chắc là ngu dân đến đây bái tế lưu lại.
Đế Dịch Nguyệt nhìn thấy được phía trước vẫn còn có vài dân chúng đang dâng hương cầu chúc, không nhịn được lắc đầu, nói:
Tần Mục nói:
Lông chim của vị tượng đá này đã từ tảng đá chuyển biến thành lông chim thật sự, hiển nhiên đã hấp thu không ít khí huyết của người chết, mơ hồ có dấu hiệu sống lại.
Mảnh vảy trên hai chân của nàng cũng đã rõ ràng, còn có phía dưới da thịt trên cổ cũng mơ hồ có thể nhìn thấy được có thần huyết đang chảy.
Tuy rằng Lâu Vân Khúc đã trốn, nhưng độc còn lại không ít, trong Duyên Khang có rất nhiều tượng đá đều đã gần như sống lại, tượng đá ở Phách Châu chỉ là một trong số đó.
Thật ra, cho dù không có Lâu Vân Khúc, những tượng đá này sớm hay muộn cũng sẽ sống lại, cho dù là lê dân bách tính Duyên Khang tử vong bình thường, đều sẽ biến thành tế phẩm của tượng đá.
Lâu Vân Khúc chỉ là tăng nhanh quá trình này lên rất nhiều lần.
Đế Dịch Nguyệt đi tới dưới tượng đá, khẽ nói:
Tượng nữ thần đầu chim này không có không có bất kỳ phản ứng nào.
Đế Dịch Nguyệt khẽ cười một tiếng, không nhanh không chậm nói:
Tượng nữ thần đầu chim tượng này đột nhiên truyền đến tiếng chim hót thanh thúy, tiếng chim hót hóa thành giọng người nói:
Ngươi cũng môn hạ của Nam đế sao? Nếu là sư tỷ, như vậy vì sao lại giúp đỡ người ngoài? Sư tỷ, không phải ta không nể mặt ngươi, mà nếu vì một câu nói của ngươi liền rời đi, vậy mặt mũi của ta ở đâu?
Ta cho ngươi bộ mặt, lúc này mới nhẹ nhàng bảo ngươi rời đi.
Đế Dịch Nguyệt vuốt sợi tóc bên thái dương, cười mà như không cười nói:
Tượng nữ thần đầu chim này đột nhiên nhúc nhích một chút, đầu chim cúi xuống, con mắt hóa đá nhìn chằm chằm vào Đế Dịch Nguyệt, nói:
Đế Dịch Nguyệt giơ tay lên hư không nhấn một cái, trong lúc bất chợt tượng nữ thần đầu chim này phát ra những tiếng động cực lớn ầm ầm biến mất, tại chỗ chỉ còn lưu lại một cửa động không gian bị nghiền nát, trong cửa động truyền đến tiếng chim hót chói tai!
Một tay của Đế Dịch Nguyệt chộp về phía sau, lôi kéo, tượng nữ thần đầu chim gào thét lao đến, ầm một tiếng trở lại Phách Châu thành, tượng đá không ngừng lắc lư, mảnh nhỏ không gian phía sau tượng đá vù vù vù khép lại, cửa động không gian rất nhanh đã khép lại không tìm được nửa điểm vết tích!
Mà máu thịt của tượng nữ thần đầu chim này không ngờ nhanh chóng sinh sôi, rất nhanh từ tượng thần biến thành một vị thần chỉ rõ ràng.
Nữ thần đầu chim này đứng tại chỗ, lộ ra vẻ kinh hãi, thân thể run rẩy, không dám có động tác nào.
Nàng hóa thân thể của mình thành tượng đá, mới có khả năng đưa tượng đá của mình đến Duyên Khang, nhưng nguyên thần có chứa quá nhiều năng lượng, không có cách nào đi qua hàng rào thế giới hạ xuống đến thế giới này.
Bởi vậy, nàng chỉ có thể chờ đợi hiến tế máu thịt, tiến hành trao đổi năng lượng, mới có thể khiến cho nguyên thần của mình hạ xuống, sống lại thân thể, như vậy mới có khả năng giáng kiếp diệt thế cho Duyên Khang.
Nhưng vừa rồi Đế Dịch Nguyệt đưa tay nhấn một cái, lại trực tiếp đánh thân thể của nàng quay về trong cung điện tại một thế giới khác của nàng.
Không chỉ có là đánh quay về nguyên quán, thậm chí còn kéo nguyên thần của nàng quay về thân thể!
Bàn tay của Đế Dịch Nguyệt chộp về phía sau lôi kéo, không ngờ kéo cả thân thể và nguyên thần của nàng đến Duyên Khang, bởi vậy nàng mới có khả năng sống lại!
Pháp lực như vậy, thực lực khủng bố như vậy, quả thực có thể sánh ngang với sư tôn của nàng Nam đế!
Nàng chưa từng nghe nói qua trong đồng môn còn có một vị sư tỷ như vậy!
Đế Dịch Nguyệt thản nhiên nói:
Nữ thần đầu chim này vội vàng lui về phía sau một bước, khom người nói:
Nàng đang muốn rời đi, đột nhiên giật mình.
Hiện tại, nàng đã bị kéo đến trong thế giới của Duyên Khang, cách thế giới của của thân nàng một hàng rào thế giới, chỉ dựa vào thực lực của nàng vẫn không có cách nào đi qua được tường bao quanh.
Trên trán của nữ thần đầu chim xuất hiện mồ hôi lạnh, nhìn về phía Đế Dịch Nguyệt.
Đế Dịch Nguyệt cười nói:
Nữ thần đầu chim lập tức tỉnh ngộ, vận chuyển tâm thần, thần binh giáng kiếp trong quốc khố kinh thành trải qua vô số phong ấn đột nhiên ầm ầm chấn động, phong ấn chấn động tới mức chia năm xẻ bảy, một cái hồ lô màu đỏ thắm trong đó bay lên trời, phá tung quốc khố, một đường tạo thành lưu quang bay về phía Phách Châu.
Không bao lâu, nữ thần đầu chim giơ tay lên, cầm cái hồ lô màu đỏ thắm nâng lên, thần thái kính cẩn nói:
Đế Dịch Nguyệt khẽ cười nói:
Sắc mặt của nữ thần đầu chim đại biến, đột nhiên cánh chim phía sau lưng nâng lên, giống như một thanh đao, vù một tiếng chém xuống một cánh khác của mình.
Này cánh lưu hỏa, ngọn lửa vô cùng rực rỡ loá mắt, giống như là do vô số thần văn lông chim biên chế thành.
Nữ thần đầu chim nhịn đau, thả cánh của mình xuống, lui về phía sau một bước, một mực cung kính.
Đế Dịch Nguyệt cười nói:
Nữ thần đầu chim đau đến mức trên trán có mồ hôi rơi xuống như mưa, âm thanh khàn khàn nói:
Đế Dịch Nguyệt mỉm cười nói:
Nàng bấm tay bắn ra, nữ thần đầu chim đột nhiên không thể làm theo ý mình điên cuồng xoay tròn, ngã vào sâu bên trong không gian, biến mất.
Đế Dịch Nguyệt giơ tay lên, nhẹ nhàng phất một cái ở cửa động không gian, không gian khôi phục lại, không nhìn thấy được nửa điểm tung tích.
Tần Mục lo lắng nói:
Đế Dịch Nguyệt cười nói:
Tần Mục nhặt cánh của nữ thần đầu chim lên, Đế Dịch Nguyệt vội vàng nói:
Nhưng Tần Mục đã nhặt cánh chim lên. Đế Dịch Nguyệt kinh ngạc, quan sát bàn tay của hắn, chỉ thấy nguyên khí của Tần Mục hóa thành phù văn ngọn lửa rất nhỏ phức tạp, giống như là tinh thể, vừa vặn ngăn cản của Chu Tước Thánh Hỏa, mặc cho uy lực của Chu Tước Thánh Hỏa chí cương chí mãnh, cũng không thể nào đả thương được hắn.
Đế Dịch Nguyệt kinh ngạc nói:
Tần Mục gật đầu, cười nói:
Hắn cất cái cánh vào trong túi Thao Thiết, thu dọn ra một mảnh không gian để tránh Chu Tước Thánh Hỏa đốt cháy hết bảo vật củ hắn ở trong túi Thao Thiết.
Đế Dịch Nguyệt ghé đầu nhìn lại, chỉ thấy trong túi Thao Thiết còn có một cánh tay, đó chính là cánh tay thần tai họa dưới môn hạ của Bắc đế, không ngờ cũng bị hắn cất giấu.
Đế Dịch Nguyệt tán dương.
Sắc mặt của Tiều phu cùng Sơ tổ Nhân Hoàng cổ quái.
Bọn họ đi mấy ngày, lúc này mới đến được kinh thành, Tần Mục đi một chuyến tới xưởng chế tạo Đồ Giang, tháo kiếm hoàn trên lưng của Long Kỳ Lân xuống, để người máy khổng lồ của xưởng chế tạo rèn luyện kiếm hoàn.
Xưởng chế tạo Đồ Giang là xưởng chế tạo lớn nhất Duyên Khang, chế luyện kiếm hoàn giống như núi nhỏ là thích hợp nhất, xưởng chế tạo ở những nơi khác đều không lớn được bằng ở đây.
Sau đó, lại có tin tức truyền đến, trong một đêm tượng đá ở các nơi trong Duyên Khang đột nhiên đều biến mất không thấy bóng dáng, quốc khố của kinh thành nhiều lần nổ lớn, thần binh giáng kiếp trong quốc khố cũng không cánh mà bay.
Một hồi đại kiếp nạn lại được trừ khử trong vô hình như vậy.
Tiều phu chờ Tần Mục an bài thỏa đáng xong, cười nói: