Khai Hoàng trầm giọng nói:
Tần Mục gật đầu, đờ đẫn nói:
Khai Hoàng chậm rãi buông tay ra, nói:
Tần Mục gật đầu nói:
Khai Hoàng thở phào một cái, nói:
Gương mặt của Tần Mục vẫn không lộ ra cảm xúc gì lại giống như băng tuyết chậm rãi tan ra, hắn lộ ra vẻ tươi cười:
Khai Hoàng nói:
Tần Mục gật đầu, đờ đẫn nói:
Trong lòng Khai Hoàng vẫn còn có chút bất an, hắn nhìn về phía trâu già nói:
Trâu già do dự, gật đầu nói:
Giọng nói đau xót của Hạo Thiên Tôn vang lên, truyền khắp Dao Trì Tiểu Trúc này:
Bên trong Dao Trì Tiểu Trúc hoàn toàn im lặng, đột nhiên có người cúi đầu khóc. Tiếng khóc truyền ra. Trong sự yên tĩnh truyền đến tiếng khóc có vẻ áp lực không gì sánh được.
Hạo Thiên Tôn tức sùi bọt mép, cất cao giọng nói:
Giọng nói của hắn dần dần trầm thấp, nhưng truyền vào trong tai của mọi người một cách rõ ràng:
Giọng nói của hắn càng thêm trầm thấp:
Giọng nói của hắn dần dần thấp xuống, tiếp theo chính là tiếng khóc truyền đến:
Tần Mục nhìn về phía Hạo Thiên Tôn ở bên trong Man Hồi Lang Các, Hạo Thiên Tôn nằm ở trên thi thể của Ngự Thiên Tôn gào khóc.
Tần Mục thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Âm Thiên Tử, Âm Thiên Tử vẫn đang nhìn bàn tay của mình.
Tần Mục nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, hắn mở mắt ra, ánh mắt của hắn sáng ngời.
Khai Hoàng nhìn thấy thần thái này của hắn, lại lộ ra vẻ buồn rầu.
Thiên Đình thịnh hội có rất nhiều Cổ Thần đang nghị sự, thân thể của Thiên Đế rấu lớn, phía sau đầu có bảo quang bắn ra vạn đạo hào quang. Có thể ở đây nghị sự đều là Cổ Thần có địa vị cao, cho dù là Cổ Thần như Đại Nhật Tinh Quân Ngũ Diệu Tinh Quân cũng không có tư cách tham dự vào.
Đột nhiên có Cổ Thần vội vàng báo lại, nói:
Bệ hạ, Ngự Thiên Tôn của Nhân tộc đã bị người mưu hại, chết ở trong Dao Trì Tiểu Trúc. Hạo Thiên Tôn dâng thư, báo cáo với bệ hạ về chuyện này.
Ngự Thiên Tôn chết rồi sao?
Thiên Đế kinh ngạc, nói:
Cổ Thần này tiến lên, dâng lên sổ con của Hạo Thiên Tôn, Thiên Đế xem một hồi, khép lại tấu chương, nói:
Trong bóng tối, Thổ Bá khẽ khom người:
Thiên Đế nói:
Thân thể Thổ Bá chìm xuống, sau một lúc lâu, hắn lại một lần nữa xuất hiện, lắc đầu nói:
Thiên Đế thoáng nhíu mày, nhìn về phía Thiên Âm nương nương nói:
Lúc này, Thiên Âm nương nương ngồi ở trong bóng tối của Thiên Công, sau một lúc lâu, trả lời:
Thiên Đế thở dài:
Thiên Công lắc đầu:
Thiên Đế im lặng, nói:
Truyền lệnh xuống, hai tướng Thiên Thính Địa Thị nghiêm khắc điều tra chuyện này, nhất định phải tìm ra hung thủ đã sát hại Ngự Thiên Tôn!
Tuân chỉ.
…
Trên linh đường của Ngự Thiên Tôn, Hạo Thiên Tôn tự mình túc trực bên linh cữu của Ngự Thiên Tôn, thần thông giả các giới lần lượt từng người tiến lên, cáo biệt với người trẻ tuổi đã khai sáng ra hệ thống tu luyện thần tàng này.
Tần Mục, Khai Hoàng và trâu già cũng đến đây cáo biệt cùng di thể của Ngự Thiên Tôn, Khai Hoàng nhìn thấy Tần Mục vẫn không có động tĩnh khác thường, lúc này mới yên lòng lại:
Tần Mục nhìn Hạo Thiên Tôn, đã nhiều ngày trôi qua, Hạo Thiên Tôn có vẻ gầy hơn rất nhiều.
Mười ngày túc trực bên linh cữu trôi qua rất nhanh, hai vị Cổ Thần của Thiên Đình cũng dẫn theo một ít Bán Thần lục soát xung quanh, chỉ là vẫn không có kết quả.
Ngự Thiên Tôn hạ táng, an táng ở bên cạnh Thiên Hà.
Thiên Hà cuồn cuộn không ngừng, đổ xuống không thôi.
Cuối cùng đã đến ngày Hạo Thiên Tôn truyền đạo giảng pháp. Hạo Thiên Tôn lộ ra thần thái phần chấn, trước đó hắn truyền thụ pháp môn khiến Bán Thần biến thành người, hắn thật sự là kỳ tài ngút trời, giải quyết vấn đề khó khăn khiến Bán Thần không có cách nào tu luyện này, khiến cho mọi người không ngừng hoan hô.
Ban đầu, Khai Hoàng dự định đi vào biệt cung nghe giảng, chứng kiến chuyện trọng đại ảnh hưởng tới vô số năm sau này. Chỉ có điều, Tần Mục, trâu già và Lăng Thiên Tôn đều ở lại Phong Hoa lâu, khiến hắn có chút do dự. Hắn nhìn về phía con trâu già nói:
Trâu già gật đầu, nói:
Lúc này, Khai Hoàng mới rời đi.
Tần Mục liếc mắt nhìn về phía Lăng Thiên Tôn đang suy nghĩ xuất thần, hắn lấy túi Thao Thiết của mình ra, đổ đồ vật bên trong ra. Hắn lấy ra Phật Nguyên Xích Các, gõ cong cong cong. Rất nhanh, hắn đã chế tạo ra một cái quan tài hoàn toàn được làm bằng Phật Nguyên Xích Các.
Lăng Thiên Tôn ngơ ngác nhìn hắn, Tần Mục nhét quan tài vào trong túi Thao Thiết, rất nhanh hắn đã thu thập thỏa đáng. Hắn liếc mắt nhìn thiếu nữ này. Lăng Thiên Tôn vẫn ngơ ngác nhìn hắn, hai mắt vô thần.
Tần Mục cười nói.
Con trâu già cảnh giác nói:
Tần Mục lắc đầu nói:
Trâu già nói:
Tần Mục đi ra thẳng ngoài, trâu già kinh ngạc, chỉ thấy Tần Mục không đi tới đại điện biệt cung, mà rời khỏi Dao Trì.
Tần Mục đi tới bên cạnh Thiên Hà, tìm được chỗ lăng mộ của Ngự Thiên Tôn. Thấy vậy, con trâu già càng buồn bực hơn. Tần Mục đã từng lễ tế Ngự Thiên Tôn, hắn thế nào lại còn tới nơi đây?
Tần Mục đi về phía lăng mộ của Ngự Thiên Tôn, năm ngón tay của hắn hướng lên trời, nhẹ nhàng giơ bàn tay lên, khối đá của lăng mộ vang vọng, tách ra bốn phía.
Đinh.
Từng mảnh quan tài tách ra, lần lượt bay lên, tiếp theo, ván quan tài bay lên.
Thi thể của Ngự Thiên Tôn nằm ở trong quan tài, sau đó chậm rãi bay lên.
Tần Mục nhanh chóng đi quanh thi thể của Ngự Thiên Tôn, các loại ấn pháp tạo hóa liên tiếp vỗ vào các nơi trên toàn thân của Ngự Thiên Tôn, trong cơ thể của Ngự Thiên Tôn truyền đến tiếng răng rắc, tiếng xương gãy nối lại.
Trong cơ thể hắn, từng cái xương gãy không ngờ lần lượt ghép lại một chỗ, xương gãy sinh trưởng, không chỉ có như vậy, trái tim bị nghiền nát của hắn có máu thịt nối lại!
Rất nhanh đã không thể tìm được bất kỳ vết thương nào trên thân thể của hắn.
Đây là Tạo Hóa Công!
Nếu bàn về thành tựu trên phương diện tạo hóa, Tần Mục đủ để đạt được một không hai trong cổ kim!
Cuối cùng, bàn tay của Tần Mục làm một thủ ấn, nhẹ nhàng đặt ở chỗ trái tim của Ngự Thiên Tôn.
Chưởng lực của hắn phun ra, toàn thân Ngự Thiên Tôn lạnh lẽo cứng đờ đột nhiên rung một chút, máu đã dừng lưu chuyển bất chợt lại chảy ở trong huyết quản.
Tiếp theo, trâu già nghe được trong cơ thể của Ngự Thiên Tôn truyền đến một tiếng tim đập.
Sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba.
Hắn lộ ra vẻ khó tin, nhìn Tần Mục, lại nhìn Ngự Thiên Tôn, trong đầu hoàn toàn trống rỗng không suy nghĩ được gì.
Tần Mục mở túi Thao Thiết ra, lấy ra cái quan tài bản thân hắn vừa chế luyện ra, nắp quan tài mở ra, Ngự Thiên Tôn nhẹ nhàng bay vào trong quan tài.
Nắp quan tài lại một lần nữa đậy lên, bay vào trong túi Thao Thiết của hắn.
Tần Mục xoay người đi về phía Dao Trì, trâu già vội vàng đuổi theo hắn. Trâu già quay đầu nhìn lại, thấy phía sau, quan tài ban đầu của Ngự Thiên Tôn tự động khép lại, từng mảnh quan tài trở về vị trí cũ, từng khối đá ghép lại, trở lại vị trí cũ.
Lăng mộ này lại khôi phục trở lại bộ dạng lúc trước, không nhìn ra có chút khác thường nào.
Ngưu Tam Đa do dự một lát, cuối cùng không nhịn được nói:
Tần Mục không đáp, vẫn đi về phía trước.
Hắn lại trở về trong Phong Hoa lâu của Dao Trì Tiểu Trúc, đi vào trong lâu, nhìn về phía Lăng Thiên Tôn còn đang suy nghĩ xuất thần mỉm cười:
Tay hắn đưa ra quan tài của Ngự Thiên Tôn, đặt ở trước mặt của Lăng Thiên Tôn.
Đôi mắt vô thần của Lăng Thiên Tôn giật giật, rơi vào trên quan tài.
Sắc mặt Tần Mục ôn hòa, ôn nhu nói:
Hắn đứng dậy đi về phía bên ngoài lâu.
Lăng Thiên Tôn đứng dậy, giọng nói khàn khàn nói:
Tần Mục dừng bước, quay đầu lại mỉm cười, bộ dạng sáng lạng giống như ánh sáng mặt trời:
Hắn đi nhanh đã đi ra khỏi vũ lâu, ngửa đầu nhìn bầu trời, trên đỉnh đầu hắn là ánh sáng mặt trời rực rỡ.
Trong đại điện biệt cung của Dao Trì Tiểu Trúc, Hạo Thiên Tôn tuyên đọc ý chỉ của Thiên Đế, cười nói:
Sắc mặt hắn buồn bã, hiển nhiên là muốn nhắc tới Ngự Thiên Tôn đã thân chết đạo tiêu, khổ sở vạn phần:
Khai Hoàng nói:
Hạo Thiên Tôn cười nói:
Nhưng vào lúc này, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào chỗ cửa điện, cứng họng, nói không ra lời.
Tất cả mọi người đang đợi hắn giảng bài, thấy hắn như thế tất cả đều quay đầu lại, trong điện hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ thấy ở trước cửa đại điện biệt cung.
“Ngự Thiên Tôn" lẳng lặng đứng ở nơi đó, cách không đối diện với Hạo Thiên Tôn.
Sau một lúc lâu.
“Ngự Thiên Tôn" bước bàn chân ra, đi về phía Hạo Thiên Tôn, thản nhiên nói:
Trong đầu của Khai Hoàng ầm ầm chấn động, ngơ ngác nhìn "Ngự Thiên Tôn" này đi lướt qua bên cạnh hắn, trong lòng vô cùng bối rối:
Hắn nhìn về phía ngoài điện, ngoài điện, trâu già bất đắc dĩ đứng ở nơi đó, thầm nghĩ: