Long Kỳ Lân nghi ngờ nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy chua xót khổ sở xông lên đầu, buồn bã nói:
Tần Mục quyết định thật nhanh:
Long Kỳ Lân lập tức ngừng bi thương, nhìn về phía Ngự Thiên Tôn và Công Tôn Yến đang lộ ra vẻ mặt mờ mịt nói:
Thủy Kỳ Lân trợn mắt khinh thường, thầm nghĩ:
Hắn vì bảo vệ Ngự Thiên Tôn bị thương, nhưng thương thế nặng nhất vẫn là Công Tôn Yến.
Nữ hài này bị đánh rất thảm, thanh phất trần cũng bị các thị nữ của Yến Khấp Linh đoạt đi.
Mấy người thị nữ này của Yến Khấp Linh này có tu vi thực lực mạnh mẽ, một người trong đó là cảnh giới Lăng Tiêu, mấy người khác cũng là cảnh giới Ngọc Kinh, mặc dù Công Tôn Yến là Chân Thần, Bán Thần do hạt quả Địa Nguyên Đạo Quả sinh ra, nắm giữ Lục Hợp Hỗn Nguyên Kiếm, nhưng uy lực có thể phát huy ra lại không lớn.
Sau một hồi khổ chiến, nàng vẫn bị thương, bị bắt, mầm cây trong hào quang sau đầu nàng cũng bị đánh đến héo xuống, mệt mỏi không chịu nổi.
Tần Mục nhìn thấy mọi người không có vấn đề gì, lúc này mới yên tâm, cười nói:
Yến Khấp Linh cố gắng trấn áp thương thế, hơi thở mong manh, khó khăn vạn phần nói:
Mấy người này nữ tử do dự một chút, vẫn theo lời thả đám người Ngự Thiên Tôn ra.
Mắt Yến Khấp Linh sưng húp, chỉ còn lại một đường, hoàn toàn không nhìn ra vẻ xinh đẹp lúc trước, khẽ nói:
Tần Mục nhét mấy hạt linh đan vào trong miệng nàng, nói:
Yến Khấp Linh ngậm linh đan, cũng không dám nuốt xuống.
Tần Mục mỉm cười, nói:
Yến Khấp Linh ngậm miệng không nói.
Đột nhiên Tần Mục ấn ở nơi cổ họng của nàng ấn xuống một cái, Yến Khấp Linh kêu ực một tiếng nuốt linh đan xuống, trán và phía sau lưng thấm mồ hôi lạnh.
Nhưng mấy hạt linh đan này rơi vào trong bụng của nàng, nàng lập tức cảm giác được mấy nghìn một vết thương trên dưới toàn thân mình bắt đầu ngứa ngáy, vết thương đang từ từ khép lại.
Tần Mục cười nói.
Long Kỳ Lân khẩn trương vạn phần, nói nhỏ:
Yến Khấp Linh hừ lạnh một tiếng, chỗ đau không chảy máu nữa, khiến cho nàng có thể lấy ra một phần tu vi, thản nhiên nói:
Ngươi muốn hỏi cái gì?
Trả Lục Hợp Hỗn Nguyên Kiếm lại trước đã.
Tần Mục nói.
Yến Khấp Linh nhìn về phía mấy người nữ tử này, nói:
Một nữ tử trong đó tay nâng phất trần đi tới, Ngự Thiên Tôn vội vàng nói:
Nữ tử kia do dự một chút, giao phất trần cho Ngự Thiên Tôn, Ngự Thiên Tôn cầm phất trần tiến lên, giao cho Tần Mục, khẽ nói:
Tần Mục nhận lấy phất trần, khen:
Hiền đệ làm rất đúng.
Ngươi đến từ Thiên Đình ngoại vực?
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Yến Khấp Linh, ân cần nói:
Yến Khấp Linh lạnh lùng nói:
Tần Mục cười nói:
Sắc mặt Yến Khấp Linh đỡ hơn một chút, nói:
Tần Mục trầm ngâm, suy tư nói:
Loại cách thức phân chia này, khiến cho ta nhớ tới Đạo môn... Ngươi có quen biết một đạo nhân lôi thôi không?
Ngươi là Đạo tổ của Đạo môn sao?
Yến Khấp Linh lắc đầu nói:
Tần Mục cẩn thận quan sát nét mặt thần thái của nàng, tiếp tục hỏi:
Yến Khấp Linh nói:
Nàng lộ ra vẻ hoảng sợ, ý thức tư duy của nàng gần như không chịu sự khống chế của nàng, rõ ràng nàng muốn nói là chưa từng thấy qua Đạo tổ của Đạo môn, mà ở lần thứ hai của Tần Mục truy hỏi xuống, nàng lại không tự chủ được nói ra tình hình thực tế.
Vẻ mặt Tần Mục ôn hoà, ôn nhu nói:
Long Kỳ Lân dương dương đắc ý, nhìn về phía Thủy Kỳ Lân nói:
Thủy Kỳ Lân kính phục không thôi, nói:
Ca, lúc thời gian rảnh rỗi ca nhất định phải dạy ta một chút!
Đây là thiên phú, ngươi không học được!
Long Kỳ Lân càng thêm đắc ý.
Mồ hôi lạnh trên trán Yến Khấp Linh biến thành từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, lẫn vào máu màu vàng từ trên gương mặt chảy xuống, lại ngậm miệng, chết sống không mở miệng.
Giọng nói của Tần Mục càng thêm mềm nhẹ, hỏi tới:
Yến Khấp Linh cắn chặt răng, sắc mặt đỏ lên, thân thể run rẩy, hiển nhiên đang đối đầu với ma âm ảnh hưởng linh hồn của hắn.
Tần Mục khẽ nhíu mày, Yến Khấp Linh chết sống không nói, hắn cũng không có cách nào ép nàng mở miệng.
Nữ tử này có tinh thần cường đại, hơn nữa lại tinh thông thần thông đạo pháp của ba giới Nguyên Đô, U Đô, Huyền Đô, muốn khống chế linh hồn nàng cũng không dễ dàng.
Tần Mục hỏi.
Yến Khấp Linh giống như trút được gánh nặng, khàn giọng nói:
Thế gian này vốn cũng không có kiếm đạo, cũng không có võ đạo, những đại đạo là hậu thiên tạo thành, là bị hậu nhân sáng lập ra, không ở trong trời đại đạo sinh. Đạo tổ nói, nếu có một môn chiêu pháp có thể trực tiếp nhập đạo, lại thuộc về đạo thứ nhất, Đạo tổ...
Đạo tổ ở đâu?
Tần Mục nhanh chóng nói.
Thân thể Yến Khấp Linh run rẩy kịch liệt, chợt mở miệng, muốn cắn chặt đầu lưỡi của mình.
Tần Mục nhíu mày, lập tức nhét chuôi của thanh phất trần trần vào trong miệng nàng, để tránh nàng thật sự cắn đứt đầu lưỡi, ho khan một tiếng nói:
Yến Khấp Linh phun chuôi của thanh phất trần ra, lạnh lùng nói:
Tần Mục cười ha ha, không khỏi đắc ý.
Yến Khấp Linh cười lạnh nói:
Ngự Thiên Tôn vẫn thiếu một chút mảnh nhỏ hồn phách đúng không? Ta biết tàn hồn hắn giấu ở chỗ nào, ngươi và ta có cùng chung kẻ địch, đáng lẽ nên hợp tác.
Kẻ địch của kẻ địch chưa chắc đã là bằng hữu.
Tần Mục lắc đầu, nói:
Yến Khấp Linh trầm mặc xuống, đột nhiên nói:
Ngươi thật sự không quan tâm tới danh hiệu Mục Thiên Tôn?
Mục Thiên Tôn?
Tần Mục cười to, lắc đầu nói:
Yến Khấp Linh im lặng, sau một lúc lâu, nói:
Tần Mục ngạc nhiên.
Yến Khấp Linh cười như không cười nhìn hắn, Tần Mục cố nén kích động muốn lập tức tìm kiếm túi Thao Thiết, hắn ho khan một tiếng, nói:
Yến Khấp Linh vô cùng gian nan chuyển động bước chân, đi lướt qua bên cạnh hắn, đột nhiên dừng lại, khẽ nói:
Tần Mục hơi ngẩn người ra, đột nhiên sắc mặt đại biến, lập tức lấy ra lá liễu lại muốn dán ở mi tâm của mình.
Đột nhiên hắn lại dừng lại, không có trực tiếp dán lá liễu ở mi tâm của mình, mà lặng lẽ thu về, cười nói:
Yến Khấp Linh di chuyển bước chân, đi ra hơn mười bước, mấy người nữ tử này vội vàng đón nàng, đỡ nàng, khẽ nói:
Yến Khấp Linh lắc đầu:
Thân thể một nữ tử trong đó thoáng lắc một cái, đột nhiên lắc mình hóa thành một con Đại Côn, những nữ tử khác đỡ nàng đi tới trên lưng Đại Côn.
Đại Côn lắc đầu vẫy đuôi đang muốn bay đi, giọng nói của Tần Mục từ phía sau lại truyền đến:
Trên lưng Đại Côn, thân thể Yến Khấp Linh chấn động mạnh, cắn chặt răng, âm thanh từ trong kẽ răng rít lên, khàn cả giọng nói:
Đại Côn vỗ vây cá giống như vỗ cánh, bay vút lên trời cao.
Tần Mục nhìn theo các nàng đi xa, có phầm trầm ngâm.
Công Tôn Yến, Ngự Thiên Tôn vội vàng đi tới trước người hắn, Tần Mục phục hồi lại tinh thần, ôn hòa cười nói:
Công Tôn Yến ừ một tiếng, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, mặc cho hắn cởi quần áo của mình ra, để lộ ra vết thương.
Tần Mục cẩn thận tỉ mỉ bôi thuốc trị thương cho nàng, loại trừ máu ở chỗ đau.
Da của thiếu nữ rất trắng.
Hắn đột nhiên ngừng tay, suy nghĩ xuất thần nói:
Công Tôn Yến có chút mờ mịt, không biết vì sao hắn xuất thần, vì sao còn nói ra câu nói không đầu không đuôi này.
Tần Mục lại phục hồi lại tinh thần, tiếp tục giúp nàng bôi thuốc trị thương, khẽ nói:
Hắn đứng ở trước mặt Công Tôn Yến, hai tay rất nhẹ nhàng, giúp nữ hài này kéo lại trang phục, rất cẩn thận chỉnh lại trang phục của nàng, nhưng Công Tôn Yến lại có thể nhìn ra giờ phút này người thiếu niên có chút không yên lòng, trong đầu đang suy nghĩ tới những chuyện khác.
Quần áo của nàng đã rất chỉnh tề, Tần Mục vẫn còn đang chỉnh lại quần áo của nàng.
Sau một lúc lâu, Tần Mục đột nhiên thở dài, khẽ nói:
Công Tôn Yến có chút không hiểu, không biết hắn vì sao lại đột nhiên nói như vậy.
Mà trong đại lục chữ Tần, lão đầu râu bạc và Dung Nham Thổ Bá lại liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ không nói gì.
Vù.
Trên bầu trời của đại lục chữ Tần, một đạo thần thức bất diệt từ trên cao hạ xuống, rơi xuống đất hóa thành hình thái của Tần Mục, nhìn phân thân của hai vị Cổ Thần cổ xưa này.