Con Bạch Long này lập tức cưỡi mây đạp gió, bay về phía Đạo môn.
Nhờ Lâm Hiên đạo chủ dốc lòng chiếu cố, Tiêu Thuần Phong cuối cùng mới tỉnh táo lại được. Lâm Hiên đạo chủ nhìn hắn tươi cười, nói:
Ý chí tinh thần của Tiêu Thuần Phong có phần sa sút, nói:
Lâm Hiên đạo chủ cười nói:
Tiêu Thuần Phong hoạt động gân cốt một chút, thử dò xét nói:
Ở lại bên trong Đạo môn dạy học, một tháng được bao nhiêu tiền vậy?
Một tháng là ba mươi Đại Phong tệ.
Lâm Hiên đạo chủ có lòng tốt nói:
Tiêu Thuần Phong nghe vậy, hắn cũng bị dọa cho giật mình, hắn nhìn chằm chằm vào hắn, giọng khàn khàn hỏi lại:
Lâm Hiên đạo chủ cảm thấy có chút chột dạ, trong lòng thầm nghĩ:
Thanh Vân Thiên, Ngọc Thần Tử được an bài thỏa đáng, lúc này Thanh Vân chưởng giáo mới báo lên Thiên Đình, nói về chuyện sứ giả Thiên Đình bị tập kích, sau đó chờ đợi Thiên Đình phái người đến đây.
Ngày hôm đó, không trung của Thanh Vân Thiên tách ra, một chiếc lâu thuyền từ trên trời đi tới.
Liên hệ giữa Thiên Đình cùng Thanh Vân Thiên vẫn chưa từng đứt đoạn, cho dù năm đó Nguyên Giới bị phong ấn, không gian gặp phải gấp khúc, chỉ còn lại có Đại Khư Duyên Khang Tây Thổ lớn như vậy, nhưng lúc đó Thanh Vân Thiên vẫn có thể liên lạc cùng Thiên Đình.
Đối với chư thiên của Thanh Vân Thiên mà nói, bị phong ấn lại không phải là chư thiên của Nguyên Giới, mà là Duyên Khang và Đại Khư.
Thanh Vân chưởng giáo cuống quít tiếp đón người vừa tới. Mấy vị Bán Thần Thiên Đình đứng ở phía đầu, bọn họ cười như không cười nhìn đám người của Thanh Vân chưởng giáo. Phía sau bọn họ là từng vị Bán Thần với hình dáng đầu sói thân người, trong tay lại cầm trường mâu, những người này không hề có phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thanh Vân chưởng giáo cùng các đạo sĩ khác đều cúi đầu, không có một người nào ngẩng đầu lên.
Bán Thần dẫn đầu cười nói:
Thanh Vân chưởng giáo vội vàng nói:
Vị Bán Thần này cười ha ha, cùng mọi người phía sau từ trên thuyền xuống, lắc đầu nói:
Thanh Vân chưởng giáo vội vàng cười làm lành, nhìn về phía các đạo nhân ra hiệu, các đạo nhân vội vàng đưa các loại tài bảo đến trên thuyền.
Vị Bán Thần này đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, chỉ thấy những Bán Thần đầu sói thân người lập tức biến mất, thân hình chợt ẩn hiện ra, đột nhiên xuất hiện ở trước các cung các điện của Thanh Vân Thiên, ngửi loạn khắp nơi, ngửi qua sau lại một lượt, bọn họ biến mất, khi xuất hiện lại, bọn họ lại nằm sấp trên mặt đất ngửi tới ngửi lui.
Thanh Vân chưởng giáo cười theo nói:
Thượng Quan, đây là...
Chúng ta cũng theo luật làm việc thôi, phó chưởng giáo đừng trách.
Vị Bán Thần này kéo cánh tay hắn, cười ha ha nói:
Phía sau hắn đột nhiên có nguyên thần bay ra, sau khi bay cao tới nghìn trượng, nguyên thần mở cánh tay ra, vù vù vù, không ngờ có hơn ngàn cánh tay, bắt đầu duỗi ra bốn phương tám hướng, lòng bàn tay mở ra ngoài.
Ở lòng bàn tay của hắn không ngờ mở một tròng mắt lớn, tròng mắt vù vù chuyển động, từng thần quang chiếu sáng bốn phương tám hướng, tìm kiếm các loại vết tích.
Khúc Hà vẫn kéo cánh tay của Thanh Vân chưởng giáo, cười ha ha nói:
Thanh Vân chưởng giáo liên tục cười theo, trong lòng thầm nghĩ:
Nguyên thần của Khúc Hà bay lên, chiếu sáng mọi nơi, rất nhanh đã tìm khắp toàn bộ Thanh Vân Thiên, mà vài Bán Thần đầu sói thân người cũng nhảy như bay với tốc độ cực nhanh, tìm kiếm xung quanh, lại bắt mấy đạo sĩ nghiêm hình bức cung.
Sau một lúc lâu, nguyên thần của Khúc Hà phi thân trở về, mà hơn trăm vị Bán Thần đầu sói thân người cũng đột nhiên xuất hiện, trong tay bọn họ vẫn mang theo một vài đạo sĩ bị đánh đến nửa chết nửa sống, mỗi một người cúi đầu tiến đến trong tay nguyên thần của Khúc Hà, xì xào nói.
Mặt Thanh Vân chưởng giáo không đổi sắc, nhưng trong lòng thực sự không có nắm chắc.
Đột nhiên, Khúc Hà cười ha ha:
Thanh Vân chưởng giáo cúi đầu nói:
Không dám.
Là ai phát hiện ra thi thể của sứ giả?
Khúc Hà cười híp mắt nói.
Thanh Vân chưởng giáo gọi Ngọc Thần Tử, Khúc Hà thò tay nắm lấy Ngọc Thần Tử, thân hình hắn lóe lên, không ngờ đã rơi vào phía trên lâu thuyền, hắn cười nói:
Sắc mặt Thanh Vân chưởng giáo thoáng đổi, Ngọc Thần Tử vội vàng nói:
Thanh Vân chưởng giáo miễn cưỡng cười nói:
Khúc Hà cười ha ha, lâu thuyền bay lên, lao về phía bên ngoài Thanh Vân Thiên.
Dũng Giang học cung, Tần Mục tìm kiếm người què không có kết quả, trong lòng âm thầm lo lắng.
Đổi lại thành bất kỳ người nào trong Tàn Lão thôn dẫn theo Ngự Thiên Tôn đi hành tẩu giang hồ, hắn đều sẽ không lo lắng, duy nhất chỉ có người què là một ngoại lệ.
Dù sao thôn dân của Tàn Lão thôn sẽ không chủ động xông vào nguy hiểm, cho dù là đồ tể to gan lớn mật cũng không phải là người chủ động đi gây chuyện thị phi.
Duy nhất chỉ có người què lấy việc trộm khắp thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, sẽ chủ động chui vào trong chỗ nguy hiểm, nào nơi có bảo tàng nhiều nhất, hắn sẽ trực tiếp chạy về phía nơi đó, những địa phương kia bình thường đều là chỗ nguy hiểm nhất.
Thôn trưởng an ủi:
Người què chính là con khỉ già thích bẻ cây ném cây, chờ hắn chơi chán, lại sẽ trả Ngự Thiên Tôn về cho ngươi thôi.
Ta cũng chỉ hy vọng như thế.
Khuôn mặt Tần Mục vẫn còn u sầu không đổi.
Nhưng vào lúc này, người mù lại dẫn theo Ngự Thiên Tôn đi tới Dũng Giang học cung. Tần Mục hết sức kinh ngạc, hắn vội vàng tiến ra đón, thấy người mù nói:
Tần Mục cuối cùng cũng thấy yên lòng, hắn quan sát Ngự Thiên Tôn từ trên xuống dưới, Ngự Thiên Tôn lộ ra nụ cười đầy vẻ chất phác.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, hắn cũng lộ ra nụ cười chất phác.
Thôn trưởng cùng người mù đồng thời kêu lên khen ngợi:
Tần Mục cười lộ ra tám cái răng trắng, hồn nhiên ngây thơ giống như ánh sáng mặt trời sáng lạng, Ngự Thiên Tôn cũng cười lộ ra tám cái răng, lộ ra vẻ rất ngây thơ rạng rỡ, khiến người ta không có nửa điểm đề phòng.
Đột nhiên ngón tay của Tần Mục thoáng động, tiếp theo trên tay hắn xuất hiện thêm một nội khố.
Cùng lúc đó, cánh tay của Ngự Thiên Tôn hóa thành một huyễn ảnh, Tần Mục cười ha ha, dương dương đắc ý:
Trong tay của Ngự Thiên Tôn cầm một túi Thao Thiết, túi Thao Thiết quá nặng, hắn cầm có chút tốn sức.
Mặt Tần Mục đen lại, vứt nội khố cho hắn sau đó đoạt lại túi Thao Thiết, vô cùng đau đớn nói:
Người mù lắc đầu nói:
Tần Mục vẫn cảm thấy có chút lo lắng, hắn nhìn thôn trưởng, thôn trưởng thấy vậy hiểu ý, cười nói:
Vừa nói dứt lời, hắn vội vàng rời đi.
Tần Mục thấy vậy mới yên lòng, hắn nhìn về phía người mù nói:
Người mù không khỏi cảm thấy đắc ý:
Tần Mục vui mừng quá đỗi, cười nói:
Người mù nghe hắn nói vậy lại lắc đầu nói:
Mấy năm qua, thành tựu ở trên phải trận pháp ở Duyên Khang đã được tăng lên rất nhiều, ngoại trừ các loại chiến trận, sát trận, trận thế phòng thủ thành trì, còn có các loại trận pháp khác được xuất hiện, trong đó còn có rất nhiều loại trận văn cơ sở nhất.
Tương tự với kiếm pháp có mười chín loại kiếm chiêu cơ sở, trận văn cũng là do các loại trận pháp cơ sở tạo thành. Người có thể tăng thêm vài loại trận văn ở trên trận văn cơ sở, đây chính là thành tựu vô cùng nổi bật!
Trong Duyên Khang quốc có rất nhiều đại sư trận pháp, chỉ có điều phương hướng tu luyện của mỗi người bọn họ lại không hề giống nhau. Trong đó có Đại Tế Tửu Tô Vân Chi của Dũng Giang học cung chính là một chuyên gia trên phương diện trận pháp. Hắn tu luyện chính là trận pháp về phòng thủ thành trì. Còn Thiên Sách thượng tướng như Tần Giản Tần Bảo Nguyệt lại chủ yếu chính là tu luyện về phương diện chiến trận, bọn họ cùng với Vệ quốc công cũng được gọi là các vị thần trong quân.
Tư Không Ngụy Bình Ba lại quản lý về thuỷ lợi của Duyên Khang quốc, hắn cũng là đại gia về phương diện trận pháp, rất giỏi về mượn địa lý để bày trận.
Tuy rằng Duyên Khang quốc sư lấy kiếm pháp thành danh, nhưng hắn ở trên trận pháp vẫn còn có thành tựu thậm chí còn cao hơn đám người Thiên Sách thượng tướng.
Những anh tài của Duyên Khang đã tiếp thu các thành tựu trận pháp của thời đại Khai Hoàng, sau đó bọn họ lại khai thác thêm, tất nhiên thành tựu của bọn họ là không thể coi thường được.
Tần Mục gọi Long Kỳ Lân cùng Thủy Kỳ Lân lại, sau đó hắn từ biệt đám người Tô Vân Khanh, Ngu Uyên Sơ Vũ. Sau khi hắn đi tới bờ sông, hắn lại gọi Hoạn Long quân lên.
Hoạn Long quân vừa nhìn thấy người mù, hắn không khỏi run rẩy, cười nịnh nọt nói:
Người mù nhắm hai mắt lại, sử dụng tâm thần nhãn quan sát hắn một lượt, sau đó mới mở mắt ra nói:
Hoạn Long quân do dự nói:
Người mù cười lạnh nói:
Hoạn Long quân liếc mắt nhìn Tần Mục, cười nịnh nọt nói:
Người mù dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
Hoạn Long quân mừng rỡ, không ngừng nói cảm ơn, lại chở hắn dọc theo bờ sông, đi về phía Đạo môn.
Tần Mục ngồi ở trên đầu Hoạn Long quân, thỉnh giáo người mù về trận pháp, Ngự Thiên Tôn cũng ở một bên nghe giảng, người mù vốn cho rằng mình phải nói hơn nửa năm bọn họ mới có khả năng học được, chỉ có điều sau sáu ngày, hắn lại không còn gì có thể dạy được nữa.
Người mù trợn tròn xoe hai mắt, hắn đột nhiên nổi giận, đánh vài cái vào phía trên đầu của Hoạn Long quân.
Hoạn Long quân bị đau, lại không biết mình làm gì không tốt, chọc cho vị lão gia này tức giận. Hắn chỉ nghe Tần Mục về phía Ngự Thiên Tôn nói:
Ngự Thiên Tôn nói:
Người mù hắn lại nổi giận, đánh vài cái lên trên đầu của Hoạn Long quân.
Hoạn Long quân không dám nói lời nào, chỉ đành phải buồn bực đi về phía trước, cuối cùng hắn cũng chịu đựng đến được địa điểm, đám người Tần Mục lên bờ, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cuống quít lặn xuống dưới nước.
Nơi này cách chỗ Côn Lôn cảnh của Đạo môn một đoạn đường xa xôi, đám người Tần Mục tiếp tục chạy đi, đi hai ngày, bọn họ lại thấy trên không trung có một chiếc lâu thuyền dừng lại, rất nhiều quái nhân đầu sói thân người từ phía trên lâu thuyền nhảy xuống, loạn ngửi khắp nơi.
Tần Mục thoáng ngẩn người ra, để cho Long Kỳ Lân dừng lại, chỉ thấy một quái nhân đầu sói thân người tìm được một bộ thi thể đã bị dã thú đạp hỏng, không nhìn thấy rõ khuôn mặt.
Hắn nhìn về phía trên lâu thuyền, lại thấy có một vị thần nhân mặc giáp màu vàng đang chắp tay đứng ở đầu thuyền, bên cạnh chính là Ngọc Thần Tử.
Tim của Tần Mục chợt đập mạnh.
Một vị quái nhân đầu sói thân người tung người nhảy lên như bay, trong lúc bất chợt xuất hiện ở trước mặt đám người Tần Mục, dùng sức ngửi một cái, tiếp theo đột nhiên biến mất, xuất hiện ở trên thuyền, nói với vị thần nhân mặc giáp màu vàng xì kia.
Vị thần nhân Khúc Hà mặc giáp màu vàng nhìn về bên phía hắn tươi cười, sau đó nói với Ngọc Thần Tử:
Trong lòng Ngọc Thần Tử âm thầm kêu khổ, vội vàng nói:
Nhận được. Hắn là Tần Mục Thiên Thánh giáo chủ của Duyên Khang quốc, ta từng dẫn hắn lên núi bái kiến chưởng giáo.
Thiên Thánh giáo chủ Tần Mục?
Khúc Hà nghiêng đầu suy nghĩ một lát:
Ngọc Thần Tử cảm ơn, cao giọng nói:
Tần Mục đáp một tiếng, sau đó phân phó Long Kỳ Lân đi đường vòng.
Đột nhiên, Khúc Hà gọi hắn, cười híp mắt nói: