Tề Hạ Du hung hăng trừng mắt với Tần Mục, Tần Mục bất đắc dĩ cười, thiếu nữ bên cạnh vẫn đưa quả đào đến bên miệng của hắn, Tần Mục không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ăn.
Tề Hạ Du nhìn thấy được bộ dạng lúng túng của hắn, không biết nên tức hay nên cười, nói:
Tần Mục bừng tỉnh hiểu ra, thảo nào những thiếu nữ rất thích cho hắn ăn như vậy.
Sắc mặt Tần Mục cổ quái, bất giác tưởng tượng ra tình cảnh những thiếu nữ này cho Tề Hạ Du ăn thức ăn, hắn không nhịn được hỏi.
Sắc mặt Tề Hạ Du ửng đỏ:
Thiếu nữ Yên Nhi kia cười ha hả nói:
Tâm thần Tần Mục rung động, hình ảnh này quá hương diễm, suy nghĩ một chút cũng thấy thân thể khô nóng.
Hắn đã không phải là thiếu niên thanh thuần năm đó, hắn ở chỗ quốc sư xem qua Kinh Thành Diễm Văn Lục, biết một ít tình hình, loại hình ảnh này khiến cho hắn không khống chế được.
Thiếu niên vội vàng đứng dậy, nói:
Không uống! Cũng không ăn! Cảm ơn mấy vị tỷ tỷ chiếu cố! Tề tỷ tỷ...
Đừng gọi ta là tỷ tỷ, không quen!
Sắc mặt của Tề Hạ Du trầm xuống, phất tay áo xoay người, hoa phục bảy màu giống như linh vũ phượng hoàng che khuất ánh mắt của Tần Mục, nàng đi về phía tiền điện, cười lạnh nói:
Tần Mục lau miệng, theo nàng đi tới tiền điện.
Nữ tử ở phía sau tấm bình phong lắc đầu nói:
Tề Hạ Du nói:
Yên Nhi cùng những thiếu nữ đưa đến bàn ngọc và bồ đoàn, để cho Tần Mục ngồi xuống.
Tần Mục ngồi nghiêm chỉnh, không nhìn những cô nương đáng yêu gọt quả đào, cũng không đặt trà lên miệng.
Yên Nhi nhấp một miếng trà, môi ghé tới bên gò má của hắn, mong đợi nhìn hắn.
Thiếu niên cảm giác tâm viên ý mã, chỉ cảm thấy đạo tâm của mình bị khiêu chiến nghiêm trọng, đầy đầu đều là đôi môi đỏ mọng, làm gì còn có kinh phật?
Tần Mục vội vàng phân tâm:
Nữ tử ở phía sau tấm bình phong bảo Yên Nhi và các thiếu nữ lui ra, áy náy nói:
Trên trán Tần Mục quả thật xuất hiện mồ hôi, nhưng Yên Nhi và thiếu nữ rời đi hắn lại khôi phục lại giống như lúc ban đầu, không lại co quắp nữa, cười nói:
Tề Hạ Du ngồi ở cách đó không xa, trên trán xuất hiện một sợi gân xanh, nói:
Nữ tử ở phía sau tấm bình phong nói:
Ánh mắt của Tần Mục chớp động, nói:
Tề Hạ Du nhíu mày đầu, cũng không nói chuyện.
Nữ tử ở phía sau tấm bình phong cười nói:
Tần Mục nói:
Tề Hạ Du thản nhiên nói:
Tần Mục khẽ nhíu mày.
Chuyện liên quan tới Đế Thích Thiên Vương Phật, hắn thật sự không tiện nói thêm cái gì.
Nữ tử ở phía sau tấm bình phong cười nói:
Tần Mục thở dài, tiêu điều nói:
Hắn lộ ra thần sắc ảm đạm, nhớ tới lão đầu trong thôn luôn "a ba a ba", mắt có chút cay cay.
Câm điếc là một người khổ nhất trong thôn, thân thế thê thảm nhất, nhưng từ trước tới nay câm điếc lại chưa từng khóc, không bọn họ khóc ở trước mặt người trong thôn.
Hắn bao giờ cũng cười, trong miệng lộ ra nửa đoạn đầu lưỡi.
Cho dù hắn rất xấu, bao giờ cũng trêu cợt Tần Mục, nhưng đây chẳng qua là tính trẻ con dưới vẻ bề ngoài già nua của hắn quấy phá, cùng Tần Mục chơi ầm ĩ mà thôi.
Ánh mắt hắn bao giờ cũng rất có tinh thuần, rất trong suốt, dường như vẫn là hài đồng bất lực từ trên thi thể xương cốt của vô số tộc nhân đi ra khỏi phong ấn, một mình đối mặt với bóng tối của Đại Khư, lảo đảo tìm kiếm ở trong rừng rậm hắc ám, bất lực đi về phía trước.
Tần Mục không cảm thấy Tề Hạ Du và Đế Thích Thiên Vương Phật có sai, nhưng hắn đứng ở trên góc độ của câm điếc nhìn nhận, hai người này lại sai rất nhiều, sai đến mức vô số thi thể xương cốt của Thiên Công tộc đều chôn ở dưới chân của bọn họ!
Tần Mục cố gắng lấy lại tinh thần, nói:
Tỷ tỷ nếu không muốn hiện thân, như vậy ta ở lại chỗ này cũng không có ích gì, ta lại không quấy rầy sư đồ các ngươi ôn chuyện. Ta có một vị trưởng bối đi nhầm vào rừng đào, là một thần chỉ có Hắc Long Thương quấn quanh lưng, vẫn mong tỷ tỷ nói cho ta biết hắn ở nơi nào, ta dẫn hắn rời đi.
Bản lĩnh mắt thần của vị thần chỉ kia rất không tầm thường.
Nữ tử ở phía sau tấm bình phong cười nói:
Tần Mục cảm ơn, đứng dậy, nói:
Nữ tử ở phía sau tấm bình phong nghiêng đầu, khuyên tai treo châu, hơi lắc lư.
Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười, nói:
Hắn lạy dài tới đất, sau đó đứng dậy, trầm giọng nói:
Hắn xoay người đi về phía ngoài điện.
Nữ tử ở phía sau tấm bình phong đột nhiên nói:
Tần Mục dừng bước lại, nữ tử kia gọi Tề Hạ Du, Tề Hạ Du đi tới sau tấm bình phong, nữ tử kia nhỏ giọng phân phó một hồi, Tề Hạ Du đi ra bình phong, đi tới trước người của Tần Mục, hai tay nâng một bức tranh cuộn.
Nữ tử ở phía sau tấm bình phong nói:
Trong lòng Tần Mục nghi ngờ, thu bức tranh cuộn, đi ra khỏi cung điện.
Ngoài điện, thiếu nữ Yên Nhi kia cầm đèn lồng đỏ đang đợi hắn, nàng cười hì hì:
Tần Mục mỉm cười đáp lại, Yên Nhi không biết lấy từ nơi nào ra một quả nho dự định đút cho hắn ăn, Tần Mục liền vội vàng lắc đầu:
Sắc mặt Yên Nhi buồn bã, ủ rũ cúi đầu cầm theo đèn lồng đi ra ngoài.
Trong lòng Tần Mục không đành, lại há mồm ra, Yên Nhi lại vui vẻ, nhanh chóng đút cây nho vào trong miệng của hắn.
Cây nho rất ngọt, lại có chút vị chát.
Nhưng trong phút chốc, trong tay Yên Nhi lại xuất hiện một quả đào, mặt Tần Mục đen lại lặng lẽ cắn một cái vào quả đào được đưa đến bên miệng.
Trong điện, dạ minh châu vẫn sáng ngời, sư đồ lại im lặng thật lâu.
Đột nhiên, Tề Hạ Du nói:
Nữ tử ở phía sau tấm bình phong im lặng một lát, cười gượng nói:
Tần Mục đi theo Yên Nhi, ngậm chặt miệng, kiên quyết không ăn thêm, mặc cho thiếu nữ có làm ra bộ dạng ảo não thế nào hắn cũng tuyệt đối không chấp nhận, cho dù nàng làm ra bộ dạng dùng miệng đối miệng đút đồ ăn quyến rũ, hắn cũng tuyệt không chấp nhận, thần thái rất kiên nghị.
Yên Nhi không thể làm gì được, tức giận không để ý đến hắn nữa.
Cuối cùng, Tần Mục ở sâu bên trong rừng đào tìm được người mù đang xông loạn xung quanh, người mù nhìn hắn kinh ngạc không hiểu, không ngừng hỏi thăm, Tần Mục nói ra chuyện mình gặp phải ở trong cung điện, sau đó nói:
Người mù nói:
Ta không tìm được đường ra.
Không sao, trưởng lão, ta biết đường.
Yên Nhi cười hì hì nhìn hắn, mắt sáng ngời, lấy ra một quả đào đỏ rực, nói:
Người mù cám ơn, lại thấy nữ hài này đưa quả đào đến bên miệng hắn, người mù không khỏi buồn bực:
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:
Yên Nhi dẫn theo bọn họ đi ra khỏi rừng đào, bầu trời bên ngoài đã sáng, người mù bị nữ hài này đút thức ăn tới mức bụng lại căng phồng lên, thật sự ăn không vào được, nhưng Yên Nhi quá ân cần, làm ra phong thái như vậy hắn cũng không chịu nổi, chỉ đành phải đoạt lấy tới cắn một miếng lớn, no đến mức gân xanh trên đầu nhảy loạn.
Tần Mục đi ra rừng đào, lập tức mở ra bức tranh cuộn.
Một luồng ánh sáng mặt trời từ phía đông chiếu tới trên bức tranh, trong bức tranh là một nữ tử đứng ở dưới ánh trăng, điềm tĩnh ưu thương.
Bức tranh này là thủ bút của bản thân Tần Mục.
Tần Mục cuốn bức tranh lại, lặng lẽ thu vào trong túi Thao Thiết, hắn quay đầu nhìn về phía rừng đào.
Yên Nhi chạy tới chạy lui ở trong rừng đào, đột nhiên nàng hóa thành Thanh Tước vỗ cánh bay, sau một lúc lâu, Thanh Tước bay trở về bên cạnh Tần Mục cùng người mù, rơi xuống đất hóa thành Yên Nhi, vẻ mặt đưa đám nói:
Tần Mục bật cười nói:
Ánh mắt của Yên Nhi nhất thời sáng lên, lật tay lấy ra một quả đào.
Người mù vội vàng hốt hoảng chạy trốn, sau khi trốn thật xa, hắn kêu lên: