Ánh mắt Tần Mục rời khỏi cái rương, dò hỏi.
Thiếu niên Tinh Ngạn thở phào một cái, nói:
Đám người Xích Minh thần tử, đồ tể đều tiến lên, chỉ có điều cái rương đã đóng lại, bọn họ không có cách nào nhìn thấy trong rương rốt cuộc có cái gì.
Tuy nhiên, thế gian này bảo vật có thể làm cho Tần Mục động tâm không nhiều, bình thường công pháp Đế Tọa gì đó cũng khó có thể khiến cho Tần Mục động tâm, thứ bên trong rương nhất định là không thể coi thường được.
Long Kỳ Lân tiến lên, cà cà vào cái rương, nói nhỏ:
Hồ Linh Nhi lại cố gắng búng vào một đường may của cái rương, nhưng cái rương lại khép thật chặt, không cho bọn họ nhìn.
Tần Mục trầm giọng nói:
Món đồ này đối với ta cũng không có tác dụng lớn, chỉ có di tích kia với ta mới là địa phương quan trọng. Muốn ta cứu ngươi thì nói cho ta biết đó là nơi nào.
Trong rương có bản đồ địa lý.
Tinh Ngạn nói:
Tần Mục liếc nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, sau đó nói với Phách Sơn Tế Tửu:
Phách Sơn Tế Tửu lập tức dọn sạch Ly Giang điện, Tần Mục nhấc cái rương lên, đi vào trong điện, đặt cái rương ở bên cạnh.
Tinh Ngạn đi tới trong điện, nhìn cái rương.
Cái rương có thể tự mình đi, nhưng Tần Mục vẫn cố chấp phải kéo theo, rõ ràng thứ mình tìm được vô cùng quan trọng với Tần Mục, nói rõ mình mang theo món bảo vật này đến tìm Tần Mục là đúng rồi.
Trong điện, phía sau lưng Tần Mục hiện ra cánh cửa Thừa Thiên, làm phép ngưng tụ lại hồn phách đã tan vỡ của hắn tập.
Mặc dù trước đây Tinh Ngạn là Thánh Nhân năm trăm năm mới xuất hiện một lần, có thông minh tài trí hơn người, nhưng thời gian sống có hạn, hắn không có cách nào thành thần.
Khác với Duyên Khang quốc sư vị Thánh Nhân của thời đại này, Duyên Khang quốc sư là bỏ hết tâm huyết của mình vào trong cải cách đổi mới Duyên Khang, thoả thích thi triển ra hoài bão của mình, không quan tâm tới tính mạng của mình, Tinh Ngạn lại bỏ hết tâm huyết vào việc làm thế nào để kéo dài tính mạng của mình trên.
Hắn đi một nét bút nghiêng, giết rất nhiều cao thủ sắp thành thần, lấy những vị trí thân thể đã tu luyện tới trình độ Chân Thần của những cao thủ này ghép lại, duy trì trẻ tuổi cho mình.
Sau đó, nghiên cứu của hắn tiến thêm một bước, thậm chí cứng rắn cắt ra nguyên thần và cả hồn phách, mang tới linh và hồn của người khác, tới kết hợp lại với nguyên thần.
Lâu ngày, Tinh Ngạn lại bị lạc đường, không biết đâu mới là mình.
Mà hồn phách thân thể của người khác, cuối cùng lại hạn chế thành tựu của hắn, ở thời đại đạo pháp bùng nổ như hiện tại, hắn không có cách nào trở về bản ngã, lại sẽ bị đào thải.
Đối với Tần Mục, tạo lại linh hồn cho hắn là quen việc dễ làm, cũng không tốn sức, dù sao Tinh Ngạn không phải là tồn tại như Địa Mẫu Nguyên Quân, Thiên Âm nương nương vậy.
Hơn nữa hắn cũng không lo lắng Tinh Ngạn có thể học được Khiên Hồn Dẫn của hắn, không có thân phận của thần tử U Đô, cũng đừng mơ tưởng tu thành cánh cửa Thừa Thiên chân chính.
Càng mấu chốt hơn chính là, không có quan hệ tốt với Thiên Công, Thổ Bá, đánh cắp lực lượng của bọn họ tới tạo lại hồn phách, hơn phân nửa sẽ bị hai vị Cổ Thần này giết chết.
Không lâu sau, thi pháp kết thúc, Tinh Ngạn ngồi xếp bằng, cẩn thận cảm ứng hồn phách của mình, trong lòng hắn xúc động vạn phần, khó có thể nói lên lời.
Tần Mục lại mở cái rương ra, trong rương có hàng loạt thân thể của thần nhân được xếp chỉnh tề ở trong không gian bên trong rương, rất nhiều thần nhân này đều tu luyện tới Bán Thần Thần cảnh.
Còn có rất nhiều nguyên thần bị Tinh Ngạn lấy pháp môn kỳ lạ cố định ở nơi đó, các loại nguyên thần đều có, trăm kỳ ngàn quái, các chủng tộc.
Tuy nhiên thu hút ánh mắt của Tần Mục cũng không phải là những gì Tinh Ngạn thu thập, tàng trữ, mà là một khối lệnh bài bằng ngọc, một khối lệnh bài tương tự với lệnh bài của Mục Thiên Tôn.
Cái rương phun tấm lệnh bài này ra, lệnh bài rơi vào trong tay của Tần Mục, Tần Mục lật lệnh bài qua thấy trên lệnh bài sử dụng thần văn cổ xưa có khắc một chữ "Tần".
Lệnh bài của Tần Thiên Tôn.
Năm đó, hắn cùng với Ngưu Tam Đa trở lại năm đầu Long Hán, ở trên Thiên Hà gặp phải Khai Hoàng, trên Dao Trì thịnh hội hai người một hồi đại chiến gây chấn động Thiên Đình.
Ngự Thiên Tôn thấy hai người thần thông quảng đại, không tầm thường, vượt qua Nhân tộc lúc đó, vượt qua Cổ Thần Bán Thần lúc đó, vì vậy tấu lên Cổ Thần Thiên Đế, xin phong thưởng cho hai người.
Vì vậy Cổ Thần Thiên Đế phong thưởng hai người làm Thiên Tôn, Tần Mục dùng tên giả Mục Thanh, bởi vậy phong hiệu là Mục Thiên Tôn, Khai Hoàng Tần Nghiệp dùng tên giả là Tần Khai, bởi vậy phong hiệu là Tần Thiên Tôn.
Tần Mục và Khai Hoàng đặt song song cùng bảy Thiên Tôn, được gọi là Cửu Thiên Tôn.
Cổ Thần Thiên Đế phong thưởng có thánh chỉ và lệnh bài, hai người mỗi người có một phần.
Chính vì hắn nhìn thấy được tấm lệnh bài này, sau đó lập tức đáp ứng giúp Tinh Ngạn tạo lại linh hồn cho hắn!
Tần Mục lật lệnh bài của Tần Thiên Tôn qua lại mấy lần, sau đó thu vào trong túi Thao Thiết của mình. Hắn nhìn Tinh Ngạn. Lúc này, bởi vì linh hồn của Tinh Ngạn được tạo lại, linh hồn suy yếu, đang phát động Huyền Công nâng cao hồn phách của mình.
Tần Mục lấy ra bản đồ địa lý trong rương, quan sát vài lần, bản đồ địa lý này là bản đồ địa lý của Nguyên Giới hiện tại, có quá nhiều địa phương xa lạ, hắn gần như không nhìn ra manh mối.
Tần Mục cất xong bản đồ địa lý lại đi ra khỏi Ly Giang điện.
Ngoài điện, đồ tể hóa thành một đường đao quang bay về phía chỗ hắn, cười nói:
Tần Mục thôi không suy nghĩ nữa, cười nói:
Đồ tể cười ha ha, đao quang rơi vào một cung điện trong học cung, nơi đó là Thiên Đao viện.
Xích Minh thần tử mặc trang phục màu tím lắc mình rời đi, chỉ còn âm thanh truyền đến:
Lão nông đi ra ngoài, thản nhiên nói:
Sắc mặt của Tần Mục tối sầm, Vũ Chiếu Thanh cười tủm tỉm nói:
Trong lúc nhất thời, Ban Công Thố hào khí vượt trời, cười ha ha nói:
...
Trước Ly Giang điện, rất nhiều cường giả đều quay về viện của mình, chờ Tần Mục tới khiêu chiến, Hồ Linh Nhi cũng hưng phấn, cưỡi một đạo yêu phong rời đi, vui mừng nhảy nhót giống như chim sẻ nói:
Tần Mục gãi đầu một cái:
Ly Giang học cung tổng cộng có hơn hai mươi tòa thư viện Kiếm Đạo viện, Ma Đạo viện, Thần Đạo viện, mỗi nơi đều có sở trường riêng, Tần Mục khiêu chiến từng nơi một.
Mục đích của hắn là học tập thành quả cải cách của Ly Giang, bởi vậy sử dụng công pháp thần thông của Ly Giang học cung quyết đấu cùng các viện, có thua có thắng, thua thảm nhất chính là Vu Pháp Thiên Hành viện của Ban Công Thố, Tần Mục cùng Ban Công Thố so tài về phương pháp chạy thoát thân, thất bại thảm hại.
Mặt mũi Tần Mục không giữ được, muốn cùng hắn so tài Vu pháp, Ban Công Thố căn bản không so tài cùng hắn, thắng xong hắn lại bỏ trốn mất dạng, không thấy tung tích.
Thắng được thoải mái nhất là Tạo Hóa viện của Xích Minh thần tử, ở trên thuật tạo hóa, Xích Minh thần tử quả thật thua kém hắn, cho dù tu vi thực lực của Xích Minh thần tử vượt qua hắn không biết bao nhiêu lần.
Thư thái nhất chính là Yêu viện của Hồ Linh Nhi, Tần Mục cùng Hồ Linh Nhi đùa giỡn một lát, lại cùng Hồ tiên và một đám yêu quái uống tới say mèm.
Hắn bị đánh vô cùng tàn nhẫn chính là ở chỗ Võ Đạo viện của lão nông, sau khi tiến vào Võ Đạo viện sau Tần Mục lại bắt đầu chịu đòn, mãi đến khi không đứng dậy nổi.
Mà ôn nhu nhất lại vẫn là Thiên Đao viện, hai ông cháu đánh một chút dừng một chút, đồ tể hoàn toàn nghiêm túc chỉ điểm đao pháp hắn tu hành, hy vọng hắn có thể lấy đao nhập đạo, khiến cho Tần Mục cảm thấy dường như con đang ở trong những năm tháng tại Tàn Lão thôn, rất ấm áp.
Đồ tể không điên, có một sự hiền hòa của trưởng bối.
Ngày hôm đó, Tinh Ngạn đi ra khỏi Ly Giang điện, nhìn về phía Tần Mục nói:
Tần Mục từ biệt mọi người, hắn nhìn về phía đồ tể nói:
Đồ tể liếc mắt nhìn Tinh Ngạn:
Tần Mục thản nhiên nói:
Đồ tể vẫn cảm thấy không mấy yên lòng.
Tần Mục gọi Long Kỳ Lân cùng Yên Nhi, lên đường với Tinh Ngạn.
Tinh Ngạn lấy từ trong rương ra một con rồng, thổi ra một hơi, chỉ thấy con Thần Long này lập tức sống lại, cưỡi mây đạp gió, xuyên qua ở trong mây mù, tốc độ cực nhanh.
Tần Mục ngồi ở trên đầu Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân khống chế mây lửa, chạy như điên, đuổi theo Thần Long.
Tinh Ngạn quay đầu xem ra, rất kinh ngạc, nói:
Tần Mục thản nhiên nói:
Tinh Ngạn thản nhiên nói:
Tần Mục cười ha ha, nhân lúc hắn mở miệng cười to, Yên Nhi lại đút hắn một viên Xích Hỏa linh đan.
Sắc mặt của Tần Mục tối sầm, hắn vừa muốn nhổ ra, nhưng không ngờ cảm thấy mùi vị của Xích Hỏa linh đan không tệ, quỷ thần xui khiến nuốt vào:
Có Yên Nhi ở bên cạnh, dũng khí của hắn tăng lên mười phần.
Cho dù Long Kỳ Lân dùng hết sức chạy vội, suốt đêm đi gấp, bọn họ cũng tốn hai tháng mới đến được di tích cổ xưa mà Tinh Ngạn nói tới.
Long Kỳ Lân hạ xuống, Tinh Ngạn theo chân Thần Long cũng từ từ rơi xuống đất, Thần Long dần dần thu nhỏ lại, bay vào trong rương.
Tinh Ngạn dẫn theo cái rương, khẽ nói:
Tần Mục nhìn về phía trước, nhưng hắn thấy một dãy núi thần đổ nát tuôn ra thần hà nồng đậm, sặc sỡ loá mắt.
Trong thần hà này có tia sáng đang di chuyển, hắn đang muốn nhìn kỹ, lại thấy có từng kiếm quang từ bên trong thần hà bay ra, kiếm quang từ trong thần hà phun ra ngoài, dài đến mấy chục dặm!
Ở bên cạnh Tần Mục, Tinh Ngạn nói:
Tâm thần Tần Mục có chút chấn động, Vô Ưu kiếm lại khẽ phát ra tiếng động.