Tần Mục lại giữ lại một khối tinh thể hình thoi, tinh thể cao không khác gì hắn, hắn đứng ở sau tinh thể nhìn về phía trước, nhìn thấy được thế giới khác với bình thường, nhưng đây chẳng qua là do tinh thể hình thoi chiết xạ tạo thành.
Tần Mục xoa xoa mi tâm của mình, mi tâm của hắn có một bọc nhỏ.
Thời điểm họa lớn của Nguyên Giới diễn ra, hắn móc con mắt thứ ba xuống, ném con mắt thứ ba vào U Đô, vết thương nơi mi tâm khép lại, lại còn có một bọc thịt nho nhỏ.
Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu được, hắn lập tức đi tới trung tâm của tế đàn, nhìn về phía đầm chất lỏng ánh sáng này, chất lỏng ánh sáng giống như nước chảy, đang từ từ tập trung lại.
Vừa rồi, Xích Đế Tề Hạ Du phát động thuyền Phượng Hoàng, đánh nát "Thiên Công" kìa lạ kia, cho nên chất lỏng ánh sáng bị tiêu hao hết, chỉ có điều bây giờ chất lỏng ánh sáng lại đang từ từ tập trung.
Nếu tòa tế đàn này chứa đầy loại chất lỏng ánh sáng kỳ lạ này, hơn phân nửa còn có thể ngưng tụ ra một vị "Thiên Công" bảo vệ nơi đây.
Tần Mục cẩn thận vớt lên một ít chất lỏng ánh sáng, dùngthần quang trong tròng mắt cẩn thận kiểm tra, tuy nhiên trong loại chất lỏng ánh sáng này cũng không bao hàm phù văn đại đạo nào đó, hình như không có chỗ nào độc đáo.
Hắn cẩn thận phát động nguyên khí, tiếp xúc cùng chất lỏng ánh sáng, đột nhiên chất lỏng ánh sáng này tập trung, hóa thành một Thiên Công nho nhỏ, chỉ cao có năm sáu tấc, một quyền đánh tới.
Tần Mục trở tay không kịp, rên lên một tiếng, ngực truyền đến tiếng xương cốt vỡ nát, toàn thân hắn bay ngược về phía sau, ầm ầm ầm đụng nát từng bộ xương khô của người khổng lồ tiền sử.
Trong phút chốc, hắn dán ở trên kiến trúc tiền sử, một quyền của Thiên Công nho nhỏ kia truyền đến lực lượng khổng lồ khiến cho kiến trúc phía sau hắn rạn nứt.
Lực lượng kia còn đang vọt tới, trùng trùng điệp điệp, không thể địch nổi, chèn ép hắn đánh sâu vào trong đống kiến trúc!
Tề Cửu Nghi lạnh lùng nói:
Chín vị thần nhân này canh giữ ở xung quanh Long Kỳ Lân, cẩn thận đề phòng, giống như gặp phải kẻ địch lớn.
Trên tế đàn, Thiên Công cao năm sáu tấc kia phóng người nhảy lên, bên trong bàn tay lún xuống, bên trong hai tay xoay chuyển, hình thành một chữ "Mão".
Tần Mục rơi xuống đất, mười ngón tung bay, nhanh chóng tiếp nối xương gãy, hắn ngẩng đầu lại thấy hai tay của Thiên Công nho nhỏ đánh tới, sắc mặt không khỏi đại biến, thất thanh nói:
Đó là Thiên Đạo thứ tư Thiên Đạo trong, Yến Khấp Linh đã từng nói Đạo tổ giúp Thiên Đình chỉnh lý lại các loại đại đạo trong thiên địa, chia các loại đại đạo ra làm các thứ tự danh sách khác nhau, trong đó, Đạo tổ căn cứ đại đạo phù văn trên người Thiên Công chỉnh lý ra bốn mươi chín loại Thiên Đạo.
Tần Mục nhận được đại đạo phù văn Cổ Thần trong ngọc giản ở Thủ Tàng Các, biết bốn mươi chín loại Thiên Đạo này, trong đó Thiên Đạo thứ tư là thiên ấn.
Mà chất lỏng ánh sáng biến thành Thiên Công tí hon thi triển ra chính là Thiên Đạo thứ tư, thiên ấn!
Hai ấn của Thiên Công tí hon bay tới với uy lực vô cùng lớn, quả nhiên là âm dương tương sinh, chứa đầy thiên địa, làm cho không người nào có thể tránh né.
Thiên ấn của Thiên Công đã đi tới trước mặt Tần Mục, hai ấn đánh ra, đột nhiên Yên Nhi trên đầu vai của Tần Mục vỗ cánh bay ra, lộ ra một cái móng chim, khống chế mặt của Thiên Công tí hon này.
Thiên Công tí hon liên tục gầm lên giận dữ, thiên ấn đánh về phía trước, lại không với tới nàng, hắn càng thêm tức giận, tiếng hô giống như sấm sét.
Tần Mục vội vàng nói:
Yên Nhi mở rộng hai cánh, ở trước mặt vẽ ra một cái vòng tròn, vòng tròn bao quanh Thiên Công tí hon.
Thiên Công tí hon giận dữ gầm thét lên, giãy dụa không thoát được được, đột nhiên toàn thân hắn có Thiên Hỏa cháy lên, không ngờ hắn dự định lấy Thiên Hỏa đại đạo thiêu đốt vòng tròn bao quanh.
Tần Mục tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, hắn nắm lấy Thiên Công tí hon này, quan sát xung quanh.
Thiên Công tí hon lộ vẻ tàn bạo nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ là Yên Nhi đại cao thủ cảnh giới Lăng Tiêu khóa lại, hắn không thể động đậy.
Yên Nhi hiếu kỳ nói:
Là nhi tử của Thiên Công sao?
Không phải, là một loại linh thể, chất lỏng ánh sáng hình thành linh thể.
Tần Mục cẩn thận quan sát, nói:
Hắn kiểm tra càng thêm cẩn thận, nhưng nghi ngờ trong lòng cũng càng nhiều hơn.
Thân thể không có hồn phách, không có ý thức tư duy, cũng không có đại đạo hoặc dấu vết phù văn, làm sao có khả năng cường đại như vậy?
Điều này hoàn toàn vi phạm kiến thức thông thường!
Tần Mục nghĩ tới đây lại giận không chỗ phát tiết, hắn nhấc Thiên Công tí hon lên đánh hai cái thật nặng vào mông.
Thiên Công tí hon càng thêm nổi trận lôi đình, nhưng không có cách nào tránh thoát khỏi sự ràng buộc, chỉ có thể càng lúc càng tức giận.
Đột nhiên, bịch một tiếng hắn nổ tung, hóa thành một chùm ánh sáng tản đi.
Trong tay của Tần Mục sạch sẽ, chỉ còn lại có vòng tròn của Yên Nhi.
Tần Mục ngạc nhiên, hắn dường như suy nghĩ tới điều gì. Hắn đi quanh tế đàn một vòng, chỉ thấy những thi thể xương cốt của người khổng lồ tiền sử đều hướng về phía tế đàn, nhưng trên tế đàn cũng không có dấu vết phù văn, chỉ là dùng vật liệu đá bình thường xây thành.
Hắn thật sự không nghĩ ra những người khổng lồ của thời đại Hồng Mông làm thế nào chế tạo ra chất lỏng ánh sáng với năng lượng kỳ lạ như vậy.
Tinh thần Tần Mục phấn chấn, đi về phía vị trí bản đồ địa lý đánh dấu, Long Kỳ Lân vội vàng đuổi theo hắn, Tề Cửu Nghi chỉ đành phải kiên trì đuổi theo, trong lòng lo lắng buồn phiền.
Bản lĩnh của Tần Mục vô cùng cường đại, nhưng lại suýt nữa bị một đám chất lỏng ánh sáng biến thành Thiên Công tí hon đánh chết, có thể tưởng tượng được chỗ này nguy hiểm đáng sợ thế nào!
Tần Mục mở bản đồ địa lý, nhìn về phía trước, chỉ thấy vị trí Ngụy Tùy Phong đánh dấu ở trên địa lý đồ là một tòa đại điện to lớn, mặc dù đã lụi bại, nhưng vẫn có khí thế cường đại.
Đây là một tòa điện phủ không có khung đỉnh lộ thiên, bên trong vô cùng rộng lớn, trước khi Tần Mục đi vào, chỉ thấy trên vách tường dùng nham thạch đánh bóng tạo thành có khắc các loại phù điêu.
Tần Mục nhìn lại từng cái, những phù điêu, hình vẽ trên tường chính là một vài người khổng lồ tiền sử, bọn họ thống trị một mảnh đại lục với diện tích bao la.
Những người khổng lồ này có thân thể vô cùng to lớn, có thể hái sao cầm trăng, có lực lượng kinh người.
Chỗ đại lục của bọn họ cũng lớn không thể tưởng tượng nổi, các người khổng lồ ở địa phương khác nhau, có chủng tộc bộ lạc khác nhau, hoàn cảnh nơi đây ác liệt, có các loại dị thú tiền sử vô cùng cường đại.
Người khổng lồ cùng dị thú chém giết, giữa bọn họ cũng thường tranh đấu về địa bàn và nhân khẩu, đánh tới lướt đi.
Tần Mục cẩn thận quan sát, mi tâm của người khổng lồ trong phù điêu cũng không có tinh thể hình thoi.
Trên những phù điêu này ghi lại cảnh tượng những người khổng lồ săn bắn và chiến đấu, Tần Mục lần lượt nhìn từng cái, những người khổng lồ tiền sử không thông hiểu đạo pháp, không tu thần thông, tất cả đều dựa vào man lực và thân thể cường đại để chiến đấu, tối đa trong tay cầm một ít gậy xương lớn hoặc các loại binh khí đồng thau đơn giản.
Đối với đại tông sư đạo pháp thần thông như Tần Mục, cục diện chiến đấu trên phù điêu như vậy, tất nhiên là khó coi.
Tuy nhiên theo hắn đi sâu vào bên trong điện phủ lộ thiên, mội dung trên phù điêu lại dần dần trở nên thú vị.
Tần Mục đứng ở trước một bức phù điêu, chỉ thấy nội dung trên phù điêu này là một người khổng lồ tiền sử với thân thể khôi ngô dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy một khối tinh thể hình thoi, hướng về phía ánh sáng mặt trời quan sát.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, đi về phía bức phù điêu tiếp theo, trong bức phù điêu này vẫn là người khổng lồ trong, tuy nhiên khác nhau chính là hắn đã đặt tinh thể hình thoi ở mi tâm của mình.
Mà những người khổng lồ khác lại quỳ sát ở trước mặt hắn, nằm rạp dập đầu, hết sức lo sợ.
Thể phách của người khổng lồ này thoạt nhìn cao lớn hơn những người khác rất nhiều, trong tay cầm một cây quyền trượng hoàng kim, đỉnh đầu đội mũ giáp có sừng trâu, tay kia giơ lên, chỉ về phía trước.
Khối tinh thể ở mi tâm của hắn tản ra ánh sáng, Tần Mục suy nghĩ một lát, không biết rõ điều này là có ý gì.
Tề Cửu Nghi đám người cũng đã đi tới, quan sát phù điêu.
Tề Cửu Nghi thật sự không hiểu.
Tần Mục đi về phía bức phù điêu tiếp theo, nói:
Tề Cửu Nghi hừ một tiếng.
Tần Mục khẽ a một tiếng, quan sát phù điêu trước mặt, lộ vẻ kinh ngạc.
Nội dung trên bức phù điêu này là người khổng lồ trở nên to lớn hơn, cũng không thiếu người khổng lồ cũng giống như hắn, không biết từ nơi nào tìm tới tinh thể hình thoi tương tự, cũng đặt ở trên đầu.
Trong phù điêu, điểm cổ quái chính là, những người khổng lồ có tinh thể hình thoi, mắt tinh thể ở mi tâm của bọn họ đã phát sáng, không chỉ có như vậy, Tần Mục còn nhìn thấy được trong ánh sáng có đủ loại vật ly kỳ cổ quái!
Có người trong ánh sáng là một con thú lớn thời tiền sử, có khi là một bàn thức ăn, cũng có người là các loại đao thương côn bảng!
Thậm chí có vài người khổng lồ trong ánh sáng của "con mắt thứ ba" là một nữ tử xinh đẹp!
Tần Mục giật mình kinh sợ, hắn lập tức lấy ra tinh thạch mình thu thập được, tuy nhiên khối tinh thạch này có thể tích quá lớn không có cách nào đặt ở mi tâm.
Yên Nhi quan sát một hồi, nói:
Tần Mục cười nói:
Yên Nhi dù sao theo Nguyệt Thiên Tôn tu hành rất nhiều năm, không bao lâu lại thu nhỏ tinh thể hình thoi lại đến còn một tấc.
Tần Mục cầm tinh thể lên, đặt ở mi tâm của mình, thử phát động nguyên khí, tinh thể không có bất kỳ tác dụng.
Hắn vẫn không từ bỏ ý định, điều động khí huyết, tinh thể vẫn không có bất kỳ tình trạng dị thường nào.
Hắn tập trung tinh thần, tinh thể vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Hắn vừa có ý nghĩ này, đột nhiên tinh thể phóng ra ánh sáng, trong ánh sáng xuất hiện bóng dáng của Ngụy Tùy Phong.
Tần Mục giật mình, ý nghĩ đứt đoạn, Ngụy Tùy Phong trong ánh sáng biến mất.
Tần Mục lập tức tập trung tinh thần, thần thức tập trung, tưởng tượng ra hình thái của Thiên Công, khối tinh thể kia lại một lần nữa phóng ra ánh sáng, trong ánh sáng có Thiên Công tí hon hiện ra!
Trong lòng Tần Mục chấn động mạnh, hắn lập tức cảm giác được tình cảnh mình nghĩ lại thông qua loại tinh thể kỳ lạ này biến thành sự thật!
Ý thức của hắn tản đi, Thiên Công trong ánh sáng cũng lập tức biến mất, không bảo tồn được.
Tần Mục phát động thần thức bất diệt, lần này ảo tưởng ra hình thái Thổ Bá, ánh sáng từ trong tinh thể bắn ra, chiếu ra một Thổ Bá tí hon.
Trong ánh sáng Tiểu Thổ Bá càng lúc càng thật, dần dần sinh ra máu thịt, không bao lâu, một vị Thổ Bá lớn chừng bàn tay lại xuất hiện ở trước mặt mọi người!
Tần Mục tản đi thần thức bất diệt, vị Thổ Bá tí hon này rơi xuống đất, mở miệng hét lớn, trong miệng phát ra tiếng bò rống.
Trong lòng mọi người ngạc nhiên, đợi nghe được trong miệng của Thổ Bá không ngờ truyền ra tiếng trâu kêu, bọn họ muốn cười nhưng lại không dám cười.
Tần Mục nói.
Tề Cửu Nghi run giọng nói:
Tần Mục nghịch tinh thạch, ung dung nói: