Tần Mục sởn tóc gáy, nơi phát ra cái thần thức này, chính là tới từ khối đá thần tạo hóa trong nhãn thần thứ ba của hắn!
Hắn vừa bắt đầu tiến hành bố trí đại đạo phù văn chính thần Chu Thiên Tinh Đấu, lại bị chúa sáng thế tiền sử ẩn nấp ở trong đá thần phát hiện!
Hắn ban đầu vốn cho rằng bản thân mình có thể ung dung bố trí, không ngờ vị chúa sáng thế tiền sử này lại cảnh giác như vậy.
Tần Mục quyết định thật nhanh khiến cho trán của mình xuất hiện mồ hôi lạnh, phát động khí huyết khiến trái tim của mình đập lên kịch liệt, cho thấy mình đang sợ hãi, run giọng nói:
Mồ hôi lạnh trên trán hắn có một nửa là thật, một nửa là giả, nói thật hắn bị dọa cho giật mình, không nghĩ tới mình cẩn thận như vậy lại còn là bị chúa sáng thế tiền sử kia phát hiện.
Về phần phát động khí huyết khiến trái tim đập mạnh lại là giả, hắn còn không đến mức không chịu được như thế.
Thần thức tối nghĩa xuất hiện ở trong đầu hắn im lặng một lát, sóng thần thức nói:
Trái tim của Tần Mục không lại đập mạnh kịch liệt nữa, khí huyết khôi phục như cũ, phát sóng thần thức cười nói:
Tiền bối hiểu được ngôn ngữ của ta?
Không hiểu.
Thần thức kia nói:
Linh Thai của Tần Mục điên cuồng điều động nguyên khí, tiếp tục in xuống thần nhãn thứ ba của mình, khiến cho vị chính thần Tinh Đấu thứ hai in xuống thành hình, tiếp theo lập tức bắt tay vào làm vị chính thần thứ ba.
Sóng thần thức của Tần Mục tiếp tục in xuống, cười nói:
Thần thức kia nói:
Tần Mục tiếp tục bố trí, nói:
Hắn cố ý giảm đi một ít đại đạo phù văn chính thần Tinh Đấu, lưu lại các loại sơ hở, chính là để khiến cho chúa sáng thế tiền sử này cho rằng mình không có cách nào làm gì được hắn.
Chỉ cần bố trí ra đại đạo phù văn của 360 vị chính thần Tinh Đấu, hắn lại có thể trong nháy mắt bổ sung bộ phận thiếu sót, đến lúc đó, hắn lại có thể chiếm chủ động!
Thần thức Thúc Quân này mặc cho hắn bố trí, nói:
Tần Mục ừ một tiếng, không quan tâm khối đá thần này là đá thần tạo hóa hay Thái Sơ Nguyên Thạch, cười nói:
Thúc Quân im lặng một lát, nói:
Tần Mục hiếu kỳ nói:
Thúc Quân nói:
Tần Mục khẽ nhíu mày, lo lắng hắn mượn cơ hội khiến cho thần trí của mình tuôn qua Nguyên Thạch trong tế đàn.
Thúc Quân nói:
Tần Mục quyết định đẩy tốc độ nhanh hơn, không biết qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng bố trí xong Chu Thiên Tinh Đấu Chính Thần Đại Trận, tuy nhiên hắn vẫn chưa bổ sung bỏ chỗ thiếu sót.
Sóng thần thức của Thúc Quân phát ra âm thanh vang lên ở trong đầu hắn.
Tần Mục phóng ra một ít thần thức tiến vào trong Thái Sơ Nguyên Thạch, thận trọng thử, nói:
Phát động Thái Sơ Nguyên Thạch như thế nào?
Thái Sơ Nguyên Thạch khác với cùng với đá thần khác ở chỗ suy nghĩ lập tức đoạt được. Thần thức càng mạnh, đoạt được lại càng thật.
Thúc Quân nói:
Tần Mục thoáng động tâm niệm, suy nghĩ tới lửa, nhưng vào lúc này, nguyên khí sau đầu hắn hình thành vòng ánh sáng xoay tròn, nguyên khí hóa thành ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, hình thành một vòng lửa, thần thông giấu ở bên trong, sức lửa vặn vẹo, biến vòng tròn bọn họ đầu thành hình trứng, có phần tương tự với vòng lửa ở sau đầu của Hỏa Thiên Tôn!
Trong lòng Tần Mục chấn động mạnh:
Thúc Quân nói:
Tần Mục thử tăng thần thức lên, thần thức bất diệt của hắn tràn vào trong Thái Sơ Nguyên Thạch, sức lửa sau đầu lập tức một đường nâng cao, uy lực càng lúc càng mạnh, thậm chí khiến cho không gian mơ hồ vặn vẹo!
Nhưng vào lúc này, hắn cảm giác được thần trí của mình giảm đi một chút, nhưng là bị Thúc Quân nhân cơ hội lấy trộm một ít.
Tần Mục hừ một tiếng, lập tức cắt giảm thần thức, Thúc Quân không có tiếp tục lấy trộm thần thức của hắn, nói:
Trong lòng Tần Mục nghĩ tới Thiên Hà, vòng lửa lập tức hóa thành vòng Thiên Hà, thế nước của Thiên Hà cuồn cuộn không ngừng, vòng Thiên Hà nhìn như rất ngắn, dài chỉ khoảng bốn năm thước, nhưng cẩn thận nhìn sang lại giống như một con sông lớn dài vài trăm dặm!
Tần Mục hết sức kinh ngạc, Thái Sơ Nguyên Thạch cho hắn thấy một loại cách thức tu luyện thần thông hoàn toàn khác.
Thần thông giả tu luyện thần thông là dựa vào phù văn và nguyên khí.
Thần thông giả học tập các loại công pháp, đầu tiên mở ra Linh Thai thần tàng, Linh Thai thần tàng lấy Cổ Thần làm đối tượng để bắt chước theo, từ đó thu hoạch được thuộc tính nguyên khí khác nhau, đây là nguồn phát ra bốn linh thể lớn ở Duyên Khang.
Muốn tu thành thần thông, lại cần phải tu luyện công pháp khác nhau, học tập căn cứ vào thần thông phù văn do Cổ Thần cấu tạo thành, lấy nguyên khí xây dựng những phù văn này khiến cho thần thông phát huy ra uy lực.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như lưu phái chiến kỹ và kiếm pháp thần thông lại không phải căn cứ vào phù văn Cổ Thần để cấu tạo ra, mà do người sau này sáng tạo ra.
Nhưng các chúa sáng thế của thời đại Hồng Mông lại hoàn toàn rời bỏ điểm này, bọn họ không cần phù văn và nguyên khí, cũng không cần nghiên cứu cấu tạo của Cổ Thần suy nghĩ ra đại đạo phù văn.
Bọn họ sử dụng chính là thần thức.
Thần thức của bọn họ trời sinh lại cường đại không gì sánh được, trải qua Thái Sơ Thần Thạch hoặc Thái Sơ Nguyên Thạch tăng cường, nắm giữ uy năng không thể tưởng tượng nổi.
Đây là một loại hệ thống tu luyện hoàn toàn khác biệt.
Tâm niệm hắn lại thoáng động, vòng Thiên Hà sau đầu hóa thành vòng Thanh Long, giống như một con Thanh Long đầu đuôi liên kết, lúc vận hành có rồng ngâm vang rền, không ngờ bắn ra âm thanh khác thường giống như Tổ Long Bát Âm vậy, khiến thân thể chấn động.
Vòng Thanh Long có nâng cao cực lớn đối với nguyên khí của thân thể, so với hắn tự mình phát động Tổ Long Bát Âm cũng hoàn toàn không tốn sức, thậm chí còn mạnh hơn.
Suy nghĩ trong lòng hắn không ngừng biến hóa, vòng Thanh Long lại hóa thành vòng ánh sáng màu vàng, ánh sáng màu vàng lên tới vạn đạo, giống như vô số thanh kim kiếm hình thành vòng ánh sáng.
Ánh sáng màu vàng lại hóa thành vòng tinh quang Huyền Đô, giống như ngân hà quay quanh ở sau gáy, lập tức lại hóa thành vòng U Đô Ma Sát, một dòng khí đen hình thành một vòng, dường như một con đường chạy thẳng tới cửa của U Đô.
Vòng U Đô Ma Sát vừa hình thành không bao lâu, lại thấy có ngọn đèn từ trong bóng tối phía sau vòng Ma chiếu tới, lão nhân âm soa cầm theo đèn bão ngồi thuyền giấy chạy về phía bên này, kiểm tra xem là ai tự ý mở ra hàng rào thế giới giữa thế giới hiện thực cùng U Đô.
Tuy nhiên lão nhân âm soa còn chưa đi tới trước mặt, Vòng U Đô Ma Sát phía sau đầu của Tần Mục đã hóa thành vòng Nguyên Đô Nguyên Từ.
Lão nhân âm soa chém vào khoảng không, không khỏi giận dữ.
Chẳng qua, khi hắn đi qua hàng rào thế giới của U Đô đi tới trong thế giới hiện thực, thuyền Phượng Hoàng đã đi xa từ lâu.
Tần Mục tùy ý cắt các loại vòng ánh sáng thuộc tính, hắn cảm thấy mỹ mãn, chỉ là mỗi lần hắn phát động Thái Sơ Nguyên Thạch đều sẽ bị Thúc Quân đánh cắp một ít khí huyết cùng thần thức.
Hắn thử dò xét nói.
Thúc Quân không đáp, nói:
Tần Mục trầm ngâm.
Hắn híp mắt lại, sau khi Thúc Quân sống lại dù sao cũng là tiền sử chúa sáng thế, chỉ dựa vào thân thể cũng đủ để nghiền ép Tần Mục.
Tần Mục nghĩ tới đây, cười nói:
Thúc Quân cười ha hả nói:
Như vậy cũng không sao. Mỗi lần ta cũng có thể truyền thụ ngươi một hai loại cách dùng.
Lão hồ ly!
Trong lòng Tần Mục cùng Thúc Quân đồng thời thầm mắng một tiếng.
Thuyền Phượng Hoàng bay nhanh như tên bắn, bay lượn ở trong tinh không, trên đường lướt qua từng ngọn Thiên Cung chói lòa, đó là ba mươi sáu Thiên Cung tạo thành Thiên Đình, trấn thủ ở trung tâm của mỗi một tinh hệ Ngân Hà, vô cùng to lớn sáng ngời, còn hơn hàng trăm triệu ngôi sao khác.
Long Kỳ Lân và Yên Nhi đi tới đầu thuyền, thưởng thức những cảnh trí bao la hùng vĩ của Thiên Cung, liên tục tán thưởng.
Đột nhiên, phía trước phóng ra ánh sáng cường đại, một Thiên Hà cực lớn từ sâu trong tinh không đổ đến, vô số ngôi sao xoay quanh sông lớn xoay tròn kia, cảnh tượng kỳ lạ như vậy quả nhiên là bao la hùng vĩ tuyệt luân!
Thuyền Phượng Hoàng chạy đến trên Thiên Hà, ngược dòng đi lên, dọc theo Thiên Hà chạy tới, chỉ thấy trên mặt sông có các đội thuyền từ trong các tinh cầu xoay quanh Thiên Hà đi tới, trên thuyền phần nhiều là thần chỉ và con cháu của bọn họ.
Thuyền Phượng Hoàng là tọa giá của Xích Đế Tề Hạ Du, so với các lâu thuyền khác càng thêm hoa lệ rộng lớn, những lâu thuyền đi tới đều phải nhường đường.
Long Kỳ Lân và Yên Nhi hết nhìn đông tới nhìn tây, xem lướt qua thánh cảnh ở hai bờ sông Thiên Hà, tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
Hai bờ sông Thiên Hà, ngoại trừ từng viên tinh cầu ra, còn có tất cả lục địa lớn nhỏ, từ trên sông nhìn tới, những lục địa hình như không lớn, nhưng trên thực tế tất cả đều rộng vạn dặm thậm chí đại lục khổng lồ tới mấy chục vạn dặm.
Những đại lục lơ lửng ở xung quanh Thiên Hà, còn có cái lướt qua phái trên đỉnh đầu bọn họ, non xanh nước biếc, sức sống bừng bừng, không biết là chủng tộc gì sống ở trên đó.
Long Kỳ Lân hỏi.
Tề Cửu Nghi nói:
Yên Nhi hiếu kỳ nói:
Nếu Thiên Hà đổ vào Nguyên Giới, như vậy vì sao chúng ta không theo Nguyên Giới ngược dòng lên, trái lại phải đi đường vòng qua trong tinh không?
Dọc theo Thiên Hà ngược dòng lên, sẽ phải vòng qua bốn thế giới cực lớn, trái lại còn xa hơn, hơn nữa còn cần phải đột phá hàng rào của mỗi một thế giới.
Tề Cửu Nghi giải thích:
Đang nói, phía trước có ánh sáng màu vàng chói lòa, một tòa Nam Thiên Môn cực lớn hiện ra ở trước mắt bọn họ.
Thiên Đình, cuối cùng cũng đã tới!
Tề Cửu Nghi nói:
Người đâu, đi mời Tần giáo chủ rời thuyền!
Không cần.
Giọng nói của Tần Mục từ phía sau hắn truyền đến, trong lòng Tề Cửu Nghi nhất thời kinh sợ, lại thấy chẳng biết Tần Mục đi ra khỏi khoang thuyền từ lúc nào, đang đi về phía bọn họ, sau đầu hắn có một vòng ánh sáng tuyệt đẹp giống như Long Tước Hàm Thiên, hóa thành bánh xe.
Trong lòng Yên Nhi thầm cả kinh:
Tần Mục đi tới bên cạnh bọn họ, ngước mắt nhìn lên Nam Thiên Môn càng ngày càng gần, bất giác nhớ hắn tới trăm vạn năm trước, mình cùng Ngưu Tam Đa đi tới Long Hán Thiên Đình, Thiên Đình thịnh hội, Dao Trì thịnh hội, chín Thiên Tôn tập trung, cảnh tượng đặc sắc lộ ra.
Nhưng đó có thể là một lần thịnh hội duy nhất để chín Thiên Tôn đều trình diện.
Hiện tại, Ngự Thiên Tôn chết đi sống lại, đần độn, Vân Thiên Tôn bỏ mạng, Tần Thiên Tôn trốn trong Vô Ưu Hương, Nguyệt Thiên Tôn ẩn cư, U Thiên Tôn làm âm soa của U Đô.
Hiện tại, vị Mục Thiên Tôn hắn cuối cùng đã trở về, đi dạo ở chốn cũ.
Người quen cũ nay ở đâu?
Nước Thiên Hà đổ xuống.
Thiên Đình vẫn là Thiên Đình kia, Mục Thiên Tôn đã không phải là Mục Thiên Tôn năm đó, tuy nhiên cho dù hắn không có hồn phách ban đầu, tâm tư ban đầu của hắn vẫn không thay đổi.
Cảm xúc của Tần Mục dâng trào lên xuống, ngàn lời vạn lời cuối cùng hóa thành một tiếng cười to làm chấn động cả Nam Thiên Môn: