Hạo Thiên Tôn thu hồi một tia ý thức này, vẻ mặt có chút khó coi, những gì một tia ý thức này trải qua lập tức truyền đến trong đầu của hắn.
Cho dù Tần Mục xóa đi ký ức của một tia ý thức này, nhưng dù sao thần thông không đổi của Tần Mục còn chưa có luyện được tốt, tồn tại sơ hở rất lớn.
Hắn thoáng tra xét một hồi, lại biết mình vận dụng bao nhiêu loại phương pháp Đồ Mục.
Hắn không nhịn được nhíu mày, Vô Lượng Kiếp Kinh của Đại Phạm Thiên Vương Phật vô cùng khó học, lúc trước lão hòa thượng này chưa bao giờ truyền ra ngoài Vô Lượng Kiếp Kinh của hắn, hiện tại nhìn thấy thế cục không ổn, lúc này mới chủ động giao Vô Lượng Kiếp Kinh cho Thiên Đình.
Tuy nhiên tu luyện Vô Lượng Kiếp Kinh cần phải có tu vi phật đạo cực cao, ở trên phật pháp có thành tựu hơn người, nếu không sẽ không cách nào học được.
Đại Phạm Thiên Vương Phật mặc dù khai sáng ra phật môn, nhưng hắn là vãn bối của Hạo Thiên Tôn, Hạo Thiên Tôn tất nhiên không có khả năng cố sức đi nghiên cứu phật pháp.
Nếu học lại từ đầu, không biết phải tốn bao nhiêu năm mới có khả năng tìm hiểu thông suốt hàng vạn hàng nghìn kinh thư phật pháp, để học được Vô Lượng Kiếp Kinh.
Đương nhiên, Đại Phạm Thiên Vương Phật vẫn giấu giếm.
Vô Lượng Kiếp Kinh thuộc về tâm pháp trong tâm học, có thể từng bước một học tập tìm hiểu kinh phật, chậm rãi học được loại pháp môn này, phật tính thiền tâm đủ cao, cũng có thể học được. Nhưng cũng có thể không cần tìm hiểu, trực tiếp truyền cho ở trong giấc mộng.
Hai loại phương pháp có ưu có khuyết điểm, loại thứ nhất có cảm ngộ sâu hơn, là chân chính học được, ví dụ như Chiến Không Như Lai, Minh Tâm hòa thượng và Đế Thích Thiên Vương Phật, bọn họ thuộc về loại thứ nhất.
Bọn họ có cảnh giới phật tính, thiền tâm cao thâm.
Tần Mục lại thuộc về loại thứ hai, lão phật ở trong giấc mộng trực tiếp truyền đạo, tương đương với Quán Đính tương truyền, không cần tìm hiểu, trực tiếp lại có thể vận dụng. Nhưng biện pháp như thế chỉ biết sử dụng, không hiểu nguyên lý bên trong không có bao nhiêu cảm ngộ.
Tần Mục thậm chí ngay cả tâm pháp Vô Lượng Kiếp Kinh vận chuyển thế nào cũng không nói rõ được.
Một vị Bán Thần tiến lên, cúi người dò hỏi.
Hạo Thiên Tôn lắc đầu:
Hắn cười nói:
Vị Bán Thần được gọi là Côn Ngô này đáp vâng lại nói:
Hạo Thiên Tôn nói:
Trong Hạo Thiên Cung cũng không có đệ tử tu vi cảnh giới cao hơn, đệ tử dưới bọn họ có tu vi có thành tựu lại sẽ bị Hạo Thiên Tôn phái ra đi đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Thiên Đình, thống trị các chư thiên.
Sau khi tập trung đệ tử ở bên cạnh cũng không thể hình thành thế lực to lớn, để cho những đệ tử này đi bên ngoài dẫn binh, khai chi tán diệp, hắn mới có thể bảo đảm mình có quyền khuynh đảo triều đình và bách tính.
Côn Ngô cúi người, đi xuống tuyển chọn mười tám đệ tử.
Không lâu sau, Côn Ngô dẫn đến mười tám vị đệ tử, hắn hiểu rõ về môn sinh Hạo Thiên Tôn còn sâu hơn cả Hạo Thiên Tôn, đây là bởi vì mặc dù Thiên Tôn có đệ tử khắp thiên hạ, cũng rất ít khi tự mình chủ động truyền thụ, tất cả đều giao cho đệ tử đắc ý nhất của mình đi xử lý, việc truyền thụ cho những đệ tử môn sinh này cũng là do bọn họ đi làm, Thiên Tôn chỉ thỉnh thoảng mới tự mình truyền thụ.
Thật sự có thể được chân truyền của Thiên Tôn lại không có mấy người.
Cho dù là Yến Khấp Linh đệ tử của Cổ Thần Thiên Đế, cũng không có được công pháp tuyệt học thật sự của Thiên Đế, nàng lấy được chỉ là những đại đạo phù văn Cổ Thần được Đạo tổ chỉnh lý ra, được Thiên Đế truyền thụ vài loại thần thông lớn như đạo một đạo hai mà thôi.
Côn Ngô dẫn đến mười tám người này cũng như vậy.
Hạo Thiên Tôn nhìn về phía mười tám người này, khẽ nhíu mày, nói:
Côn Ngô vội vàng nói:
Hạo Thiên Tôn động tâm nghĩ, nói:
Một nữ tử tiến lên, khom người nói:
Hạo Thiên Tôn gật đầu, nói:
Lại có một nữ tử mặc y phục màu tím tiến lên, khom người nói:
Hạo Thiên Tôn cười nói:
Lại có một nam tử trẻ tuổi khom người nói:
Mỗi một thần chỉ trẻ tuổi tiến lên, từng người nói ra công pháp mình tu luyện.
Hạo Thiên Tôn cho dù coi trọng đồ của mình, không chịu truyền ra tuyệt học thật sự của mình tương truyền, nhưng trong Hạo Thiên Cung có nhiều công pháp Đế Tọa, hắn cũng không ngăn cấm các đệ tử môn sinh đi học. Học được bao nhiêu loại vậy phải xem bản lĩnh của những đệ tử môn sinh này.
Côn Ngô tuyển chọn những đệ tử này, cho dù đều là Chân Thần nhưng bình thường đã dung hợp ba bốn môn công pháp Đế Tọa, tối đa một người dung hợp năm loại công pháp Đế Tọa, đều là công pháp nhỏ Thiên Đình, không tính là đặc biệt xuất sắc.
Đương nhiên, nhân vật như vậy đặt ở bên ngoài, tuyệt đối là nhân vật thiên tài cấp bậc tuyệt đỉnh!
Chư thiên vạn giới, công pháp Đế Tọa cực kỳ hiếm thấy, có thế giới đừng nói một môn công pháp Đế Tọa, ngay cả một vị Chân Thần cũng rất khó tìm được.
Hạo Thiên Tôn đợi đến khi mười tám người này lần lượt nói ra hết công pháp sở học của mình, lúc này hắn mới nhìn về phía Côn Ngô, nói:
Côn Ngô do dự một chút, nói:
Hạo Thiên Tôn có chút xúc động, công pháp Thiên Đình lớn là tồn tại dung hợp ngoài mười tám loại công pháp Đế Tọa!
Thế gian này, chỉ có Thiên Tôn mới có khả năng dung hợp các loại công pháp Đế Tọa, tìm hiểu ra công pháp Thiên Đình lớn, không nghĩ tới môn hạ của mình tự nhiên có một đệ tử đạt tới tiêu chuẩn Thiên Đình lớn.
Côn Ngô khổ sở nói:
Người này dung hợp mười tám loại công pháp Đế Tọa, miễn cưỡng xem như là tiêu chuẩn Thiên Đình lớn, chỉ là cảnh giới của người này không phải là Chân Thần, mà là cảnh giới Thần Kiều...
Cảnh giới Thần Kiều lại có thể dung hợp mười tám loại công pháp Đế Tọa sao?
Trong lòng Hạo Thiên Tôn thầm cả kinh, loại thiên tài này có thể nói là vượt qua mười Thiên Tôn của Thiên Đình, hơn nữa còn trẻ như vậy, còn là cảnh giới Thần Kiều, điều này khiến cho hắn không khỏi có chút cảnh giác.
Hạo Thiên Tôn ép xuống chấn động trong lòng, cười nói:
Côn Ngô rời đi, sau một lúc lâu hắn dẫn đến vị thần thông giả kia.
Hạo Thiên Tôn nhìn lại, chỉ thấy người này là một nữ tử, nhìn thấy hắn, nữ tử này bái xuống, nói:
Hâm thần Hạo Thiên Tôn rung động, cười nói:
Nữ tử Liên Hoa Hồn kia thành thật đứng dậy, Hạo Thiên Tôn cẩn thận quan sát, chỉ thấy Liên Hoa Hồn xinh đẹp động lòng người, vai gầy như gọt, trang phục rất khéo léo, chỉ là bộ ngực căng đầy như không thể giữ nổi, nhưng đến bên thắt lưng lại nhỏ lại.
Mắt nàng rất động lòng người, mắt nhìn nàng, lại khiến người ta không nhịn được cảm giác tâm thần rung động.
Vạt áo của nàng tung bay ở sau người, ở sau đầu lại có một đạo nguyên khí hóa thành vòng tròn, không dính một chút phàm trần tầm thường.
Diện mạo của nữ tử này tự nhiên có vài phần tương tự với mẫu thân của hắn Nguyên Mỗ phu nhân!
Hạo Thiên Tôn quan sát một hồi, âm thầm tán thưởng một tiếng, hắn ép lửa lòng, thầm nghĩ:
Hắn mở mắt nhìn kỹ, nữ tử kia không có vết tích đao khắc rìu đục, thân thể và hồn phách đều là tự nhiên sinh ra, cũng không phải là tiểu mỹ nhân do thuật tạo hóa sáng tạo ra.
Chính hắn nghĩ ra cách sử dụng mỹ nhân kế để mưu hại Cổ Thần Thiên Đế, hắn tất nhiên sẽ cẩn thận, để tránh có người dùng mưu kế tương tự tới ám toán mình.
Cho dù hắn di truyền một vài thói hư tật xấu của Cổ Thần Thiên Đế, nhưng tính tình cẩn thận, trong lịch sử cũng có không ít người vận dụng mỹ nhân kế với hắn, nhưng đều bị hắn vui vẻ nhận mỹ nhân về, sau đó sẽ ăn mỹ nhân.
Hạo Thiên Tôn nhìn một hồi, ngọn lửa trong lòng lại có phần không đè ép được, cười nói:
Mọi người đều cúi người đáp vâng.
Côn Ngô nói:
Hạo Thiên Tôn trầm ngâm một lát, nói:
Côn Ngô đáp vâng.
Ánh mắt Hạo Thiên Tôn rơi vào trên thân mười chín người này, khi lại nhìn thấy Liên Hoa Hồn, tâm thần hắn lại rung động, bệnh cũ di truyền từ Thiên Đế tái phát. Tuy nhiên hắn vẫn không ăn được Liên Hoa Hồn, hắn còn cần dùng nàng để diệt trừ Tần Mục, hắn chỉ đành phải kìm chế xuống, dụng tâm truyền thụ cho bọn họ mười tám pháp Đồ Mục.
Man Hồi Lang Các trong Dao Trì, Tần Mục thưởng thức Thái Đế Ấn, sau một lúc lâu, thần thức của hắn tràn vào trong Thái Đế Ấn, quát:
Lạch cạch.
Thái Đế Ấn rơi xuống đất.
Tần Mục gãi đầu một cái, nhặt Thái Đế Ấn lên, đổi lại thành dùng nguyên khí điều khiển, quát:
Thái Đế Ấn nhẹ nhàng bay trên không trung, nhưng lại không có bất kỳ uy lực gì. Con mắt dựng thẳng ở mi tâm của hắn mở ra, cố gắng lấy con mắt thứ ba tới khống chế cái bảo ấn này, nhưng vẫn không có bất kỳ tình trạng dị thường nào phát sinh.
Hắn lại cố gắng lấy thần thức ở bên trong Thái Đế Ấn xây dựng Thái Vi Viên, Thái Đế Ấn lảo đảo bay lên, trong lòng Tần Mục vui mừng, Thái Đế Ấn lại lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.
Tần Mục giận dữ, rút ra Nguyên Mộc Tâm đập mạnh xuống, Man Hồi Lang Các chấn động mãnh liệt, gần như bị uy năng Nguyên Mộc Tâm làm chấn động, nhưng cái bảo ấn này vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, Nguyên Mộc Tâm mặc dù cứng rắn khác thường, lại không thể khiến cái bảo ấn này bị chút sứt mẻ nào.
Tần Mục thu hồi bảo ấn, trong đầu hắn truyền đến giọng nói của Thúc Quân, cười lạnh nói:
Lúc trước hắn yêu cầu ba năm, mà bây giờ chỉ yêu cầu một năm, đã giảm đi rất nhiều.
Tần Mục không để ý tới hắn, lấy ra cái hộp Vân Thiên Tôn để lại cho hắn, quan sát tòa tế đàn bên trong cái hộp này.
Tâm tình Thúc Quân không nhịn được bắt đầu cảm thấy khẩn trương:
Tần Mục lại đóng cái hộp lại, lúc này Thúc Quân mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên Tần Mục cười nói:
Thúc Quân cười lạnh nói:
Tần Mục tức giận tới mức cười ngược:
Thúc Quân cười lạnh nói:
Tần Mục tức giận đến mức run:
Cục thịt trên tế đàn của Nguyên Thạch cũng tức giận đến mức run rẩy:
Sau một lúc lâu, Tần Mục mặt mày rạng rỡ, nói:
Thúc Quân trầm ngâm một lát, nói:
Tần Mục đáp được, khóe mắt khẽ giật, thầm nghĩ: