Bầu không khí trong quán ăn nháy mắt trở nên quỷ dị.
Tiếu Tiểu Long thở phì phò trừng hai mắt nhìn Bộ Phương, trên da thịt trắng nõn hiện lên màu hồng nhuận mê người, giống như trái đào mật chín muồi, cực kỳ quyến rũ… Tên ẻo lả này đúng là còn tai họa hơn cả nữ nhân nữa.
Bộ Phương cũng trừng mắt mắt, trong giây lát không biết nên nói gì nữa, hắn không ngờ rằng thiên phú của Tiểu Tiểu Long lại cao như thế, không kém gì Vũ Phù đang bận rộn trong nhà bếp.
Thiên phú của Tiếu Yên Vũ cũng rất được, nhưng hình như Tiếu Tiểu Long còn cao hơn, đúng thật là… Chó má!
Tiếu Tiểu Long không phục nói.
Tiếu Yên Vũ bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ hai người giương mắt nhìn nhau, cảm thấy cực kỳ hài hước, nàng nhịn không được “Phốc xuy” một tiếng, che miệng cười rộ lên.
Âu Dương Tiểu Nghệ cũng cười khanh khách liên tục.
Hiếm khi thấy Bộ Phương xấu hổ, hắn ho nhẹ một tiếng, nói.
Không phải, ta không khinh thường ngươi, chẳng phải ngươi là đại tài tử Đế Đô sao? Có thể sẽ bận rộn...
Tỷ của ta cũng là đại tài nữ Đế Đô đấy thôi… Sao ngươi không hỏi nàng có bận không?
Tiếu Tiểu Long bĩu môi, lí do Bộ lão bản dùng thật là phi lý.
Bộ Phương nghi ngờ nói.
Tiếu Tiểu Long thật thà nói.
Tiếu Yên Vũ cũng gật đầu, trong con ngươi xinh đẹp của nàng có một chút áy náy nhìn Bộ Phương, nếu thật sự có thể học tập trù nghệ của Bộ Phương, Tiếu Yên Vũ cũng rất muốn.
Bộ Phương nhàn nhạt nói với Tiếu Tiểu Long.
Người thứ hai?
Ừm... Giới thiệu một chút, vị học đồ đầu tiên là một nữ xà nhân, Vũ Phù.
Bộ Phương nói, sau đó hắn xoay người gọi tên Vũ Phù trong phòng bếp.
Vũ Phù sửng sốt, sau đó buông xuống mọi thứ trong tay, uốn éo đuôi đi từ trong phòng bếp ra, mỉm cười đứng sau lưng Bộ Phương.
Nàng có chút ngại ngùng, hai tay đặt ở bên hông, hơi khom người với Tiếu Tiểu Long và Tiếu Yên Vũ hơi.
Vũ Phù rất đẹp, mặc dù thua Tiếu Yên Vũ và Nghê Nhan, nhưng nếu so với những nữ tử khác thì được xem là rất đẹp rồi.
Tiếu Tiểu Long vốn là người phóng khoáng, hắn nhanh chóng làm quen với Vũ Phù, sau đó Tiếu Tiểu Long gọi thêm mấy món ăn, ngồi ăn với Tiếu Yên Vũ, cuối cùng vội vàng quay về Tiếu Phủ.
Bộ Phương nhìn bóng lưng Tiếu Tiểu Long rời đi, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cuối cùng cũng tìm ra vị học đồ thứ hai rồi.
Nói như vậy, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống giao, nhưng phải chờ Tiếu Tiểu Long được hệ thống công nhận đã, giống như Vũ Phù, có được lò bếp thuộc về mình trong nhà bếp, mới tính là nhiệm vũ hoàn thành.
Bộ Phương từ trên ghế đứng lên, hắn đưa tay sửa lại thắt lưng, sau đó đi vào trong phòng bếp.
Trong phòng bếp bắt đầu nấu nướng khí thế ngất trời, Tiểu Nghệ trong quán ăn cũng nhiệt tình ghi chép món ăn mà khách gọi.
...
Đế Đô, Tiếu phủ.
Trong phủ nguy nga, đình đài lầu các, tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai, trong hoa viên Tiếu Phủ, trải qua một mùa đông dài ấp ủ, nhiều loài hoa lặng yên nở rộ, trong đó có rất nhiều hoa cẩm tú chập chờn trong gió, toả ra mùi thơm mê người.
Cơ Như Nhi và Tiếu Mông chậm rãi tản bộ trong hoa viên, hương hoa thơm ngát khắp nơi, làm cho tâm trạng trở nên thoải mái, hạnh phúc tràn ngập.
Tiếu Mông kéo vai Cơ Như Nhi, dịu dàng nói, cường giả đệ nhất Đế Đô vốn mạnh mẽ như hán tử, bỗng nhiên lộ ra sự dịu dàng như thế, đúng là hiếm có.
Cơ Như Nhi nói.
Tiếu Mông rất tin tưởng vào năng lực của Tiếu Yên Vũ, hắn cười nhàn nhạt.
Gần đây Tiếu Nhạc đang bận đột phá, không nên quấy rầy hắn, nếu như Tiếu Nhạc đột phá thành công, trở thành một vị Chiến Thánh thất phẩm, vậy thì Tiếu gia đã có hai vị Chiến Thánh thất phẩm tọa trấn, đứng vững như bàn thạch ở Đế Đô này.
Cơ Như Nhi dịu dàng cười, nàng vốn là một vị nữ nhân dịu dàng như nước.
Tiếu Mông sửng sốt, sắc mặt thay đổi nói.
Cơ Như Nhi che miệng cười, hai người rời khỏi hoa viên, đi về phía trong phòng bếp.
Vừa vào nhà bếp, hai người đã ngửi thấy được mùi thơm của trứng từ trong phòng bếp bay ra.
Hai người nhìn nhau, có thể thấy trong mắt đối phương sự kinh dị.
Tiếu Tiểu Long rất hưng phấn, gương mặt đỏ ửng lên.
Tiếu Mông nhướng mày, nghiêm nghị nhìn hắn một cái, hừ một tiếng, làm cho Tiếu Tiểu Long đang đắc ý lập tức rụt cổ lại.
Ánh mắt Tiếu Mông nhìn lên cơm chiên trứng trên bàn, hơi nóng và mùi thơm bay ra từ trong mâm trắng, hạt cơm vàng óng ánh, trứng bọc bên ngoài, nhìn rất ngon mắt.
Xem ra... Cũng không đến nỗi tệ lắm.
Tiếu Mông hơi kinh ngạc, tiểu tử còn có năng khiếu nấu ăn?
Khoé miệng Cơ Như Nhi cong lên, nàng cầm muỗng, đút một miếng cơm vào trong miệng Tiếu Mông.
Hiếm thấy mặt già của Tiếu Mông đỏ lên, hắn ăn cơm chiên trứng, lông mày nhướng, cảm thấy mùi vị cũng không tệ, mặc dù kém hơn cơm chiên trứng Bộ lão bản làm, nhưng hắn hiểu rất rõ Tiếu Tiểu Long... Thằng nhãi này lại có thể làm cơm chiên trứng ngon thế này, đúng là không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ được Bộ lão bản nhập vào người?
Tiếu Tiểu Long đắc ý nói.
Tiếu Mông dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiếu Tiểu Long, hắn nghĩ đến chuyện quan trọng gần đây.
Tiếu Tiểu Long sửa lại.
Tiếu Mông gật đầu, vuốt cằm bắt đầu trầm tư, thân phận của Bộ Phương và quán ăn Phương Phương ở Đế Đô nay đã khác, rất nhiều ánh mắt ở đây đều nhìn chằm chằm vào quán ăn này… Bởi vì quán ăn này đúng là quá đáng sợ.
Tiếu Mông ngẩng đầu, chăm chú nhìn Tiếu Tiểu Long nói.
Tiếu Tiểu Long liếc mắt, nói là nhận học đồ... Không phải nhận đồ đệ.
Tiếu Mông và Cơ Như Nhi khẽ cười rời khỏi nhà bếp, chỉ để lại Tiếu Tiểu Long há hốc mồm…
Ngày thứ hai, Tiếu Tiểu Long tiễn Tiếu Yên Vũ rời khỏi Đế Đô, sau đó hắn xoay người về Tiếu Phủ, làm một phần cơm chiên trứng, bỏ vào hộp đựng thức ăn rồi đi tìm Bộ Phương.
Bộ Phương ăn xong cơm chiên trứng của hắn, không ngoại lệ, hắn mở miệng phê bình đủ thứ trong món ăn Tiếu Tiểu Long làm ra, làm cho Tiếu Tiểu Long phải hoài nghi nhân sinh luôn.
Nhưng cuối cùng Bộ Phương cũng nhận hắn, dù sao đây là lần đầu tiên hắn làm cơm chiên trứng, có thể làm được mức này đã không dễ dàng, không thể yêu cầu nhiều hơn.
Điều này làm cho trái tim của Tiếu Tiểu Long đập nhanh, nói chuyện với Bộ lão bản, chắc chắn phải có lá gan thật lớn mới được.
Một ngày mở cửa kết thúc, Bộ Phương kêu Tiếu Tiểu Long ở lại.
Bộ Phương nói.
Tiếu Tiểu Long ngẩn ngơ, tò mò đi theo bước chân của Bộ Phương vào trong nhà bếp, bên trong phòng bếp, Vũ Phù đang xào nấu món sườn xào chua ngọt thơm ngon, làm cho Tiếu Tiểu Long cảm thấy hơi kinh dị.
Hay là nói mọi thứ trong nhà bếp của Bộ Phương làm cho Tiếu Tiểu Long cảm thấy kinh dị, bởi vì… Nhà bếp này khác xa với nhà bếp ở Tiếu Phủ, giống như hắn đã bước đến một thế giới lạ lẫm vậy.
Tất cả mọi thứ hắn chưa bao giờ nghe đến.
Bộ Phương thuần thục làm một phần cơm chiên trứng, sau đó lấy ba phần nguyên liệu ra, để cho Tiếu Tiểu Long luyện tập, giống như Vũ Phù lúc trước, đơn giản mà thô bạo.
Sau khi dạy xong, hắn quay về phòng ngủ của mình, đi ngủ.
Trong phòng bếp đèn đuốc sáng trưng, Tiếu Tiểu Long mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn mọi thứ trước mắt, nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của Vũ Phù, hắn bắt đầu bước làm cơm chiên trứng đầu tiên.
Ngày thứ hai, Bộ Phương mở mắt ra, xuống giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong, hắn đi vào nhà bếp, thấy một lò bếp nữa hiện ra, hắn dựa vào cánh cửa nhà bếp, vỗ vỗ cái bụng bự của Tiểu Bạch, khóe miệng nhếch lên.
Bên tai vang lên giọng nói nghiêm túc của hệ thống.