Mùi này!
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, theo bản năng hít hít mùi hương.
Mùi thịt bao phủ tiểu điếm, thịt gà thơm nức rung động, tản ra mùi thơm nồng, canh gà mang màu sắc như ngọc, ánh sáng lung linh, đẹp không sao tả xiết.
Đôi mắt Tiếu Mông hơi đổi, tinh mang bắn ra bốn phía, chăm chú nhìn chằm chằm thịt gà trong đó, miếng thịt gà đỏ tươi trong nồi đất.
Tiếu Mông hít một hơi khí lạnh, trong lòng khiếp sợ, lấy cảm giác của thất phẩm Chiến Thánh như hắn, có thể dễ dàng cảm ứng được linh linh khí chứa trong đó, trong canh gà, có khí tức của rất nhiều dược liệu trân quý.
Ngay cả hắn, khi nhìn chén này canh, đều nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng theo bản năng động một cái.
thái tử Cơ Thành An liếm môi, nhìn chằm chằm thịt trong nồi canh, trong đầu tinh quang chợt hiện, ngạc nhiên kinh hô.
Tiếu Mông nghi hoặc nhìn về phía Cơ Thành cảnh.
Cơ Thành An nói ra rõ ràng, ánh mắt nhìn Bộ Phương, mang theo vài phần hỏi thăm.
Bộ Phương gật đầu, mặt không thay đổi nói:
Không sai, đây chính là Huyết Phượng kê.
Tại hạ từng đọc qua những điển tịch trong Hoàng cung, dị thú này chỉ sinh trưởng trong Man Hoang.
Cơ Thành An cảm thán, sau đó lắc đầu.
Bộ Phương liếc nhìn Cơ Thành An, bĩu môi.
Cơ Thành An cứng họng, không vui nhìn Bộ Phương, hắn chính là thái tử, tên bình dân này lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với mình?
Đám người Cơ Thành Tuyết đã sớm hiểu rõ tính cách Bộ Phương, người này không sợ trời không sợ đất, dù cho ngươi là thái tử, cũng đừng hòng lên mặt.
Trong lòng Hứa Sĩ hồi hộp, thái tử Điện Hạ quen thói cao cao tại thượng, không thể chịu được ngôn ngữ vô lễ của Bộ Phương, không thể để mâu thuẫn hai người trở nên gay gắt, hắn nhanh chóng đứng ra giảng hòa.
Hứa sĩ chắp tay, nói.
Tiếu Mông cũng khẽ nhíu mày, tiếp lời:
Tiểu tử, hy vọng canh gà của ngươi hữu dụng, bằng không, ngươi tự biết hậu quả.
Yên tâm!
Main nhà ta thản nhiên nói.
Hắn trước lấy một cái sứ nhỏ màu xanh, dùng muỗng múc nửa bát canh gà, canh gà này, ánh sáng lung linh, không ngán không nhạt.
Bộ Phương vừa giới thiệu, vừa bưng canh gà đến bên người Tiếu Yên Vũ đang sắc mặt trắng bệch, hơi thở mong manh.
Tiếu Yên Vũ rất đẹp, dù sinh mệnh lực đang trôi qua nghiêm trọng, da thịt nhợt nhạt vẫn khó che đi vẻ tuyệt đại phong hoa, đôi mắt ảm đạm càng như hoa khô, khiến người ta thương tiếc.
Bộ Phương múc một muỗng canh, nói với Tiếu Yên Vũ.
Lông mi Tiếu Yên Vũ thật dài run lên, đôi mắt vô thần liếc nhìn chén canh, đôi môi khô khốc hơi mở, do sinh mệnh lực đang trôi nhanh, khiến nàng cảm thấy khó khăn.
Khóe miệng Âu Dương Tiểu Nghệ giật giật, lão bản xấu xí này nấu ăn đến phát ngốc rồi à, không thấy Yên Vũ tỷ tỷ không có khí lực để há mồm sao?
Bộ Phương đổ lại muỗng canh vào chén, mặt không đổi nhìn Tiếu Yên Vũ.
Tiếu Mông nghi ngờ nhìn Bộ Phương nhưng người khác cũng cảm thấy kỳ quái.
Bộ Phương liếc bọn họ, thản nhiên nói:
Lời này ý gì?
Mọi người ngơ ngác, sau đó thấy Bộ Phương há miệng hớp canh gà.
Ngươi muốn làm gì? Trong lòng mọi người nghi hoặc... Không phải nói phải chi Tiếu Yên Vũ uống canh gà sao, giờ sao hắn tự uống rồi?
Bộ Phương tiến lên một bước, cúi đầu, hướng về phía miệng Tiếu Yên Vũ...
Tiếu Mông trừng mắt, đôi mắt tức giận muốn phun lửa, tiểu tử này muốn làm gì? Muốn ăn đậu hủ nữ nhi bảo bối của hắn?
Thởi điểm Bộ Phương chỉ còn cách Tiếu Yên Vũ một tấc, Tiếu Mông nhịn không được, kéo hắn ra.
Cả người Tiếu Mông tản mát khi tức lạnh lùng, nhìn chăm chú Bộ Phương.
Mặt hắn vẫn không đổi nhìn Tiếu Mông, nuốt canh gà trong miệng xuống, mở miệng nói:
Không ngờ ngươi đang suy nghĩ vì nữ nhi của ta... Tiếu Mông cạn lời.
Tiếu Mông lạnh lùng trừng Bộ Phương, vẫy tay về phía Âu Dương Tiểu Nghệ xa xa.
Âu Dương Tiểu Nghệ nhanh chóng chạy tới.
Tiếu Mông nghĩ đến động tác vừa rồi của Bộ Phương, hừ lạnh một tiếng.
Âu Dương Tiểu Nghệ gật đầu, tiếp nhận chén canh, uống một hớp.
"Umm!"
Canh gà vừa vào miệng, mắt Âu Dương Tiểu Nghệ nhất thời trừng lớn, theo bản năng ực một tiếng, nuốt luôn vào bụng.
Mọi người nghẹn họng nhìn nàng.
Âu Dương Tiểu Nghệ ngượng ngùng cười cười giải thích, sau đó lại một hớp,
miệng chạm miệng, chúng ta vẫn là hảo tỷ muội.
Canh gà tiến vào trong miệng Tiếu Yên Vũ, chậm rãi theo thanh quản vào dạ dày.
Đôi mắt nàng khẽ động, trong con ngươi thiếu sức sống ấy nhiều thêm một linh động và tức giận.
Bộ Phương thúc giục.
Tiểu loli vì thế lại một hơi canh gà móm vào miệng Tiếu Yên Vũ, liên tục ba bốn lần, trong mắt Tiếu Yên Vũ rốt cục cũng khôi phục một chút tức giận, hơn nữa, nàng có thể tự nuốt canh gà xuống.
Nhãn tình Tiếu Tiểu Long sáng lên, hưng phấn siết nắm đấm nói.
Bộ Phương nói với Âu Dương Tiểu Nghệ, ý bảo Âu Dương Tiểu Nghệ tiếp tục.
Sau khi uống xong bát canh thứ hai, Bộ Phương mới bảo ngừng tiểu la lỵ dừng động tác, thời khắc này, khuôn mặt cô nàng nhất thời đỏ lên, nhìn qua rất dễ thương.
Lấy tu vi của nàng, dám uống một ngụm canh gà, không chảy máu mũi đã không tệ.
Bộ Phương lấy một cái đùi gà ra, bất quá Bộ Phương không có lấy da, mà dùng đao cắt xuống một khối thịt nhỏ, về sau băm nhuyễn, trộn vào canh gà, sau đó tiếp tục cho Tiếu Yên Vũ uống.
Sau khi ăn theo kiểu đó cho hết một cái đùi gà cộng thêm vài miếng Tử Sam, sắc mặt Tiếu Yên Vũ dần trở nên hồng nhuận, sinh mệnh lực dần tiêu thất đã đình chỉ, khí huyết cả người trở nên tràn đầy hơn rất nhiều, so với người bình thường còn chưa đủ nhưng hiệu quả này đã tốt rất nhiều.
Đám người xung quanh vô cùng khiếp sợ, xì xào bàn tán, hoài nghi của bọn họ đối với Bộ Phương đã hoàn toàn biến mất.
Tiếu Mông cũng có chút khiếp sợ, sau đó, hắn càng cảm thấy hưng phấn.
Sắc mặt Tiếu Yên Vũ hồng nhuận hơn rất nhiều, tuy vẫn tái nhợt như cũ nhưng có ít nàng đã khôi phục vài phần khí lực, nói với Tiếu Mông.
Thật sự… rất… không ngờ bệnh của Tiếu Yên Vũ nhờ một chén canh gà chữa hết!
Nhãn tình thái tử sáng lên, đôi mắt lấp lánh ánh sao, nhìn canh gà chằm chằm, tràn đầy lửa nóng.
Ánh mắt Cơ Thành Tuyết cũng sáng rực nhìn canh gà chằm chằm.
Hai vị hoàng tử đều động tâm với chén canh gà.