Ngươi thật sự đến mua về sao?
Sắc mặt Cơ Thành Tuyết cổ quái nhìn Liên Phúc, trong mắt mang theo một tia ý tứ trêu tức.
Liên Phúc để tay thành dáng hoa lan chỉ, vuốt vuốt tóc mái bạc trắng trên trán của chính mình, lơ đễnh nói.
Giờ phút này Cơ Thành Tuyết đã ăn xong, dù bận nhưng vẫn ung dung đứng thẳng người lên, nghiêm túc nói với Liên Phúc:
Liên Phúc hơi sững sờ, Tam điện hạ thế mà tôn sùng tiểu điếm này như vậy, xem ra cái tiểu điếm này đúng thật là có chút bản lảnh.
Liên Phúc dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi Cơ Thành Tuyết.
Đối với vấn đề này, hình như Cơ Thành Tuyết không hứng lắm, khẽ thở dài một hơi rồi không nói nữa. Sau khi hanh toán Nguyên tinh xong, gói một phần bánh bao nhân hào rồi rời khỏi tiểu điếm.
Âu Dương Tiểu Nghệ thanh tú động lòng người hỏi Liên Phúc.
Liên Phúc lắc lắc mông, tìm một chỗ ngồi lên, hai chân vắt chéo, cười hỏi.
Âu Dương Tiểu Nghệ chỉ chỉ vách tường sau lưng Liên Phúc, chân thành nói.
Liên Phúc hơi sững sờ, quay đầu lại nhìn một cái liền thấy được thực đơn và những món ăn giá trên trời trên đó.
Lông mày Liên Phúc nhướn lên, trong thanh âm bén nhọn mang theo một tia trêu chọc.
Bộ Phương đi ra từ trong phòng bếp, lau sạch sẽ vết nước trong tay, mặt không đổi sắc quét một vòng quanh người Liên Phúc.
Bộ Phương thản nhiên hỏi.
Liên Phúc hừ một tiếng, nói.
Bộ Phương chăm chú trả lời.
Liên Phúc lại chỉ hoa lan chỉ, hất hất móng tay, khinh miệt nhìn Bộ Phương trước mắt.
Tiểu điếm không phục vụ đóng gói mang về, món ăn có thể mang ra ngoài thì chỉ có một món.
Bộ Phương mặt không thay đổi trả lời.
Liên Phúc hơi sững sờ, chăm chú nhìn Bộ Phương, phát hiện Bộ Phương này vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang làm bộ, nhất thời hắn liền nổi giận.
Liên Phúc để hai chân xuống, một tay chống nạnh một tay chỉ vào Bộ Phương, hừ hừ nói.
Bộ Phương nhíu mày, thản nhiên hỏi.
Thân thể Liên Phúc nhất thời cứng đờ, ánh mắt xếch lên nhìn lướt qua Tiểu Hắc đang ngồi lắc lư thở hổn hển gặm Túy Bài Cốt ở cửa ra vào. Nhớ tới cảnh tượng đáng sợ ngày hôm qua con chó đen này chỉ thổi một đã hơi bay hết y phục của mình, toàn thân khẽ run rẩy.
Liên Phúc tuy vẫn cứng miệng nhưng lại âm thầ nhượng bộ.
Ăn cái gì?
Không phải nô gia nói rồi ư? Mỗi món đều mang lên một phần.
Liên Phúc hơi không kiên nhẫn trả lời.
Mặt Bộ Phương không đổi sắc nhìn lấy hắn, mở miệng nói:
Liên Phúc không nói gì nữa. Bộ Phương gật gật đầu quay người tiến vào trong phòng bếp, bắt đầu nấu ăn.
Chỉ chốc lát sau trong tiểu điếm đều tràn ngập hương khí dày đặc nồng hậu của món cơm chiên trứng bay tới.
Thanh âm nhàn nhạt của Bộ Phương từ trong phòng bếp truyền ra.
Tiểu Nghệ hấp tấp chạy tới chỗ cửa sổ, bưng món cơm chiên trứng toả hương bốn phía tới trước mặt Liên Phúc.
Bày cơm chiên trứng chiên trên bàn xong, lại thanh tú động lòng người nói:
Liên Phúc gật gật đầu, ánh mắt rơi vào món cơm chiên trứng, nhất thời tinh quang lóe lên, có phần khó có thể tin được. Hắn cảm giác đĩa cơm chiên trứng trước mặt này tựa hồ như đang toả hào quang.
Dùng muỗng sứ nhẹ nhàng múc một muỗng, dịch trứng vòng óng bị lôi ra, hoá thành những sợi tơ nhỏ dài, càng làm mùi hương toả ra từ cơm chiên trứng thêm nồng nàn, xộc thẳng, tập khích vào khoang mũi Liên Phúc, làm hắn không nhịn được hít một hơi thật sâu.
Thơm quá! Xem ra cũng có chút phương pháp riêng.
Liên Phúc lẩm bẩm một câu, đưa cái muỗng bên trong đĩa cơm chiên trứng vào miệng. Cảm giác như mùi hương đậm đặc lập tức bắn ra, dịch trứng trơn mềm trong miệng trong nháy mắt săn lại, còn vô cùng đàn hồi, đánh thằn vào vị giác của hắn, khiến cả người hắn đều say mê.
Được... Ăn ngon!
Liên Phúc vừa ăn một miếng thì rốt cuộc không dừng lại được nữa, không ngừng xúc cơm đưa vào trong miệng.
Âu Dương Tiểu Nghệ nhìn bộ dạng Liên Phúc như vậy, hé miệng cười một tiếng, nói:
Công công, ăn từ từ thôi, không ai giành với ngươi đâu, phía sau còn có rất nhiều đồ ăn đây
Ô ô... Tốt... Ăn ngon!
Liên Phúc không ngừng gật đầu, vừa hồi đáp, một hạt cơm vàng rực liền bị phun ra, rơi ngay trên bàn. Con mắt Liên Phúc nhất thời trừng lớn, vội vàng nhặt lên nhét vào trong miệng.
Món thứ hai, cơm chiên trứng phiên bản nâng cấp. Tiểu Nghệ bưng thức ăn.
Thanh âm của Bộ Phương lại truyền tới, một món ăn nữa được hoàn thành.
Khi Liên Phúc ăn một miếng cơm chiên trứng phiên bản nâng cấp, ánh mắt đều đã thay đổi. Bên trong cơm chiên trứng này có linh khí nồng hậu dày đặc lưu chuyển, khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đơn giản là so với ăn một hạt đan dược còn hữu dụng hơn!
Món thứ ba, mỳ khô, cải xanh xào.
Món thứ tư, canh đầu cá nấu đậu hũ. Tiểu Nghệ mang thức ăn lên.
...
Món thứ tám, Túy Bài Cốt. Tiểu Nghệ mang thức ăn lên.
Thanh âm của Bộ Phương lại lần nữa truyền ra, Âu Dương Tiểu Nghệ vui vẻ chạy tới bưng thức ăn.
Nấc~ Vẫn còn sao... Thơm quá... Nấc!
Bụng Liên Phúc đã phình to ra rồi, thế nhưng miệng căn bản là không dừng lại được. Vừa mới nuốt muỗng lúa mạch xào dầu vừng thơm lừng cuối cùng vào miệng, đĩa sườn chua ngọt đã được bưng lên.
Màu sắc Túy Bài Cốt như màu vỏ quýt, làm cho khẩu vị người ta mở rộng. Mặc dù Liên Phúc đã ăn rất nhiều đồ ăn, thế nhưng vừa nghe mùi vị kia vẫn không nhịn được vươn đũa.
Vừa đưa một khối xương sườn ngâm rượu vào, hương rượu mê người ngay lập tức khuếch tán trong miệng, trong nháy mắt lại làm cho Liên Phúc chìm đắm trong mùi thịt nồng đậm.
Ừm hừ ~ ăn thật ngon!
Hoa lan chỉ của Liên Phúc nhếch lên, không kiềm hãm được nỉ non.
Công công, bây giờ ngươi còn cảm thấy đồ ăn của ông chủ nhà ta làm, so ra kém hơn Phượng Tiên Lâu không?
Âu Dương Tiểu Nghệ có chút tự hào Liên Phúc tổng quản đã triệt để trở thành tù binh của mỹ vị, hai tay ôm ngực, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung mà hỏi.
Liên Phúc đã ăn xong xương sườn ngâm rượu, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng điểm điểm trên môi, ngẫu nhiên nấc vài cái.
Nô gia thừa nhận... Nấc. Mùi vị này quả thật không tệ, xứng đáng với giá tiền này. Mà trong những món ăn này còn ẩn chứa linh khí nồng nặc, còn có thể hỗ trợ tu luyện, giá cả cũng coi như vừa phải.
Liên Phúc chép chép miệng, gật đầu nói.
Xác thực rất tốt. Không nghĩ tới đầu bếp nhỏ là ngươi lại có thủ nghệ bậc này, là nô gia nhìn lầm.
Liên Phúc kinh ngạc liếc Bộ Phương vừa từ phòng bếp đi ra một chút, chân thành cảm thán khen ngợi nói.
Có người ca ngợi tài nấu nướng của mình, đương nhiên là Bộ Phương vui vẻ tiếp nhận, gật đầu nhè nhẹ xem như là đáp lại.
Rất tốt, đầu bếp nhỏ, đóng gói cho nô gia những món này, mỗi món một phần đi.
Liên Phúc nói ra, vừa nói bàn tay vừa xoa một vòng trên ngọc bội đeo bên hông, lập tức có rất nhiều nguyên tinh xuất hiện.
Quy củ của tiểu điếm là mỗi người chỉ có thể gọi món một lần, không phục vụ mang về. A, món bây giờ ngươi có thể mang đi chỉ có... Hải Lệ Bao.
Bộ Phương nhìn thoáng qua nguyên tinh trên bàn, mặt không đổi sắc nói ra.