Tiền Bảo mặc cẩm bào, hai tay chắp sau lưng, trên bụng có đai lưng ngọc, thời điểm đi đường, cảm thụ ánh mắt ước ao của người khác, làm hắn rất thỏa mãn lòng hư vinh.
Tiền Bảo vừa nghe có người nói thức ăn của Phượng Tiên Lâu hắn không ngon, nhất thời không vui.
Hắn đi tới bên người Xuân tỷ, theo ánh mắt của Xuân tỷ nhìn lại, thấy được đám người Tiếu Tiểu Long.
Tiền Bảo rất hiểu đối nhân xử thế, hoặc nói hắn rất hiểu việc buôn bán, nói đơn giản một chút là khéo đưa đẩy, nên hắn mới có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từ một quán ăn nhỏ tới Phượng Tiên Lâu như bây giờ.
Đương nhiên, phía sau quật khởi không thể thiếu người ủng hộ, thế nhưng cố gắng và tài hoa của Tiền Bảo là ắt không thể thiếu.
Tiếu Tiểu Long cười giới thiệu, hắn không dám báo ra danh hào của Bộ Phương, gần đây hắc tâm tiểu điếm ở đế đô thanh danh chính thịnh, sớm đã trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Phượng Tiên Lâu, lúc này mình nói ra thân phận của Bộ Phương, Tiền Bảo còn không trực tiếp trở mặt.
Bộ công tử? Tiền Bảo ở trong đầu tìm tòi một chút, phát hiện trong đế đô tựa hồ không có quyền quý nào họ Bộ.
Bất quá Tiền Bảo vẫn tươi cười chắp tay với Bộ Phương, nói:
Nguyên lai là Bộ công tử, cửu ngưỡng đại danh, chẳng biết thức ăn của tiểu điếm có chỗ nào không hợp khẩu vị của ngài?
Không phải không hợp khẩu vị, mà là nấu quá kém cỏi.
Bộ Phương mặt không thay đổi chăm chú nói.
Nấu quá kém cỏi? Tiền Bảo nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Bộ Phương, không khỏi há hốc mồm, hắn đã bao lâu không gặp phải loại người dám đến Phượng Tiên Lâu bới lông tìm vết như Bộ Phương.
Trước đây thời điểm Phượng Tiên Lâu vừa thành lập, ngược lại có không ít tửu lâu khác đến bới lông tìm vết, thời điểm đó thức ăn có chỗ thiếu hụt là chuyện bình thường, thế nhưng hiện tại... Theo Phượng Tiên Lâu phát triển, đầu bếp đều là hắn dùng số tiền lớn từ các nơi của Thanh Phong Đế Quốc mời về, mỗi vị đầu bếp đều có chiêu bài chuyên môn, cái này cũng tạo ra danh tiếng bây giờ của Phượng Tiên Lâu.
Tiền Bảo vẫn cười híp mắt, thế nhưng giọng nói lại tràn đầy khí phách.
Bộ Phương thản nhiên nói, hắn cũng lười tranh luận với Tiền Bảo.
Bộ Phương nói làm Tiền Bảo hơi híp mắt, tiểu tử này thật cuồng vọng, lại dám nói ẩu nói tả như vậy? Chẳng lẽ thật có nắm chắc?
Tiền Bảo thu hồi nụ cười trên mặt, thản nhiên nói.
Đây là muốn ngay mặt tranh luận sao? Đám người Tiếu Tiểu Long hơi kinh hãi, sau đó hưng phấn không gì sánh được, Tiền Bảo không biết Bộ Phương là ai, nhưng bọn hắn lại rất rõ ràng, nếu Bộ Phương dám nói như vậy, tự nhiên là có nắm chặt, bởi vì tài nấu nướng của Bộ Phương còn hơn đầu bếp của Phượng Tiên Lâu rất nhiều.
Bộ Phương mặt không thay đổi nói.
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, bồi thường gấp trăm lần, Bộ lão bản quả nhiên là tài đại khí thô, nơi này nhiều món ăn như vậy, tổng giá trị đã vượt qua 500 kim tệ, gấp trăm lần giá cả... Đó chính là năm vạn kim tệ!
Cái giá tiền này, coi như là Tiền Bảo, trong lòng cũng run lên, ánh mắt nhìn về phía Bộ Phương không còn khinh thị chút nào.
Dám lấy ra năm vạn kim tệ làm tiền đặt cược, thân phận sao có thể đơn giản được? Hơn nữa còn là do đám người Tiếu Tiểu Long mang đến, hiển nhiên là có lai lịch không nhỏ.
Mục đích của đối phương là muốn đi vào tầng thứ ba của Phượng Tiên Lâu sao? Hắn muốn đi tầng thứ ba thưởng thức món ăn? Hay dự định đi tầng thứ ba khiêu khích?
Tiền Bảo suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng ánh mắt hắn híp lại, vỗ bàn nói:
Bộ Phương gật đầu, ý bảo Tiền Bảo tùy ý đưa thức ăn tới.
Tiền Bảo chắp hai tay sau lưng, quay đầu nhìn Xuân tỷ nói:
Xuân tỷ nghe Tiền Bảo nói, mắt nhất thời sáng ngời, lão bản vẫn là lão bản, món ăn kia vừa ra, xem tiểu tử này còn bới lông tìm vết thế nào!
Cá chép chiên giòn là món ngon nhất của Phượng Tiên Lâu tầng thứ hai, vốn có thể leo lên tầng thứ ba Phượng Tiên Lâu, nhưng bởi vì lão bản quy định tầng thứ ba chỉ có thể có ba món chính, nên cá chép chiên giòn bị ép xuống.
Thế nhưng bất kể là hương vị hay giá cả, cá chép chiên giòn đều đủ tư cách vào tầng thứ ba của Phượng Tiên Lâu!
Tiền Bảo nhìn Bộ Phương vừa cười vừa nói, ý bảo đám người Tiếu Tiểu Long ngồi xuống đợi thức ăn lên.
Bộ Phương không nói gì, chỉ ngồi tại chỗ, an tĩnh đợi cá chép chiên giòn mà Tiền Bảo nói được đưa lên.
Tiền Bảo thì cùng đám người Tiếu Tiểu Long trò chuyện vui vẻ.
Chỉ chốc lát, một mùi hương nồng nặc bay tới, để không ít thực khách ở lầu hai nghỉ tay nhìn qua.
Xuân tỷ bưng một cái đĩa lớn tới, nhiệt khí từ trong đĩa bay lên, lúc này nàng thậm chí không dám lắc lư cái mông đẹp, rất sợ làm thức ăn vẩy ra.
Ở phía sau Xuân tỷ còn đi theo một mập mạp mặc đồ đầu bếp, trên mặt hiện đầy vẻ ngạo nghễ.
Xuân tỷ khom lưng đặt thức ăn lên bàn, kiều mị nói.
Mập mạp đi tới trước người Tiền Bảo, lớn giọng nói.
Bộ Phương liếc mắt nhìn mập mạp, gia hỏa kia tựa hồ có cảm ứng nhìn lại, thịt mỡ trên mặt rung động.
Mập mạp cảm ứng rất chuẩn, trừng mắt nhìn Bộ Phương hỏi.
Tiền Bảo vừa cười vừa nói.
Bộ Phương mặt không chút thay đổi, nhàn nhạt liếc nhìn mập mạp, sau đó ánh mắt rơi vào trên đĩa cá chép chiên giòn.
Thân cá chín rất đều, có một tầng nước sốt bao trùm lên, màu sắc tiên diễm loá mắt, hương vị tràn ngập ra, thịt cá trải qua chiên dầu, mùi thơm nồng lan ra, làm người thích thú.
Chỉ từ nhan sắc thượng khán, món ăn này rất tốt.
Bộ Phương cầm đũa lên, ở dưới tất cả mọi người chú mục, chấm một ít nước sốt cho vào miệng nhấm nháp.
Đám người Tiếu Tiểu Long nín thở, ánh mắt nhìn chằm chằm Bộ Phương, Trần sư phó và Tiền Bảo cũng nuốt nước miếng nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương nếm xong nước sốt, gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong miệng, thưởng thức một chút, sau đó buông đũa xuống.
Trên mặt Bộ Phương thủy chung không có chút biểu tình nào, làm cho người đoán không ra nội tâm của hắn.
Nhất thời hiện trường trở nên ngưng trọng, mọi người thở mạnh cũng không dám.