Phương Định nghe anh nói, sợ đến tái cả mặt.
Anh ta vung chân vung tay, khua loạn xạ trên không, chỉ muốn phản kháng.
Tuy nhiên, những chống cự của anh ta vẫn là vô ích.
Máu miệng trộn lẫn với răng chảy nhem nhuốc trên mặt, hai môi Phương Định đã sưng vù.
Bang!!!
Một quyền lạnh lùng của Ngạn Bách Ngôn tiếp tục giáng xuống.
Lần này, Phương Định hoàn toàn gục ngã.
Anh ta nằm bò trên đất, cơ thể khẽ co giật, không ngừng rên hừ hừ.
Ông bà Phương vừa lúc chạy tới, trông thấy cảnh tượng đau xót như thế này, mặc dù trong lòng họ rất thương con nhưng không dám phản kháng.
Thân phận của Ngạn Bách Ngôn vẫn luôn là một thứ gì đó khủng khiếp đối với họ.
Sợ hãi có, nể phục có, tôn trọng có, đều đủ cả.
Phương Thiết hậm hực mắng nhiếc, ánh mắt lấm lét nhìn về phía Ngạn Bách Ngôn.
Ông bà Phương đã nói như thế, Ngạn Bách Ngôn cũng không muốn làm khó gì nhiều.
Anh phủi phủi tay, ném trả lại chiếc răng cửa của Phương Định còn dính trên tay áo của mình, lạnh nhạt mà nói:
Phương Thiết và phu nhân lập tức lạnh sống lưng.
Giọng nói của Sơ Sênh đã trở nên mềm yếu, thỏ thẻ.
Khi bàn tay cứng cáp của Ngạn Bách Ngôn chạm vào cơ thể cô, Sơ Sênh bất giác run lên cầm cập.
Một cảm giác kỳ lạ mà trong suốt những năm qua, Sơ Sênh chưa bao giờ trải qua cứ thế chạy dọc và cắn rứt trong lòng cô.
Ngạn Bách Ngôn nhìn người con gái đang không ngừng rê.n rỉ trong miệng, tâm trạng chợt có chút xao động.
Anh bế bổng Sơ Sênh, ngạo nghễ bước đi trước con mắt kính nể của bao người.
Cô gái nhỏ này của anh đã phải chịu đả kích lớn như thế, nhà họ Phương nghĩ anh dễ dàng bỏ qua hay sao? Nhầm, quá nhầm!
Khóe môi Ngạn Bách Ngôn cong nhẹ.
Đôi mắt sâu hút thăm thẳm ngập tràn tia ác tàn độc.
Anh đặt Sơ Sênh nằm lên đùi mình, hai chân gác trên ghế, xoay vô lăng phóng như bay về biệt thự.
Sơ Sênh lim dim hai mắt, tay vòng qua người Ngạn Bách Ngôn, ôm chặt lấy đùi anh.
Cô đang rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Người giúp việc nhà họ Ngạn không ngừng xì xào, bàn tán.
Ông chủ của họ ôm khư khư con gái nuôi trong tay, gấp gáp bế cô lên trên phòng trong tình trạng váy áo xộc xệch.
Ngạn Bách Ngôn đặt cô lên giường, giúp cô uống chút nước ấm.
Tuy nhiên, tác dụng của thuốc đã phát tác quá mạnh mẽ, hai mắt Sơ Sênh như muốn mờ nhòe đi.
Cảm giác khao khát cực điểm xâm lấn toàn bộ tứ chi của cô.
Sơ Sênh vừa nói, vừa nức nở.
Ngay khi Ngạn Bách Ngôn muốn rời đi, Sơ Sênh vội vàng vươn tay kéo giật anh lại.
Cả người Ngạn Bách Ngôn ngã nhào xuống giường, đè lên cơ thể nóng bỏng của Sơ Sênh.
Chiếc váy trắng bị Phương Định xé rách càng thêm xộc xệch.
Cơ thể mềm mại, căng mọng của thiếu nữ mới lớn dính chặt lên người anh.
Ngạn Bách Ngôn nuốt nước bọt, phần dưới đã bắt đầu có phản ứng.
Sơ Sênh đột ngột gọi thẳng tên anh.
Hai tai Ngạn Bách Ngôn như ù đi.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng du dương bên tai khiến Ngạn Bách Ngôn phải gồng mình mà cố gắng kiềm chế.
Anh đưa tay vuốt nhẹ lên má của cô, cố gắng tránh né ánh mắt ướt át kia đang nhìn mình đầy khao khát.
Ngạn Bách Ngôn nhỏ giọng an ủi cô.
Tuy nhiên, Sơ Sênh đã không thể chịu đựng thêm được nữa.
Cô đưa tay kéo mạnh Ngạn Bách Ngôn xuống sát mặt mình, sau đó hé môi, ngoạm lấy đôi môi bỏng rát của anh.
Ngạn Bách Ngôn trợn tròn hai mắt, mặc cho Sơ Sênh không ngừng công kích, hôn anh đến tê dại.
Thì ra, đằng sau dáng vẻ ôn nhu kia lại là một cô gái mạnh mẽ đến như thế!
Đầu óc Sơ Sênh đã trở nên mờ mịt.
Cô ôm chặt Ngạn Bách Ngôn, lý trí hoàn toàn bị đánh mất.
Màn đêm cô tịch ôm trọn lấy cơ thể của hai người, cảm giác này vừa lạ lùng, vừa nóng bỏng, dây dưa không dứt..