*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau một thời gian để tóc, tóc của thằng Nguyên đã khá dài. Nó còn bấm lỗ tai và có sở thích mặc áo chim muông hoạ tiết nhiều màu. Những năm tháng thời bao cấp ấy mà ăn mặc tóc tai như vậy chẳng khác nào sinh vật lạ. Người dân làng Đình Long bắt đầu bàn tán về thằng Nguyên, có người bảo thằng Nguyên bị ma nữ nhập làm cho bị điên, người khác lại bảo thằng Nguyên là ái nam ái nữ...
Mặc dù cách cư xử của thằng Nguyên vẫn bình thường, nhưng nhiều người bắt đầu xa lánh nó. Nhiều gia đình cấm con cái mình không được giao du qua lại với thằng Nguyên. Trong số ấy có gia đình cái Như, bố mẹ rồi ông bà cái Như cấm tuyệt đối con cháu mình chơi với thằng Nguyên. Thằng Nguyên cũng bị gia đình họ đuổi khéo khi đến nhà, với tính cách của mình, thằng Nguyên từ đó không vào nhà cái Như nữa. Đôi trẻ giờ đây ngày một xa cách, những bức tường vô hình ngăn cách hai đứa ngày một nhiều hơn.
Cuối năm ấy, gia đình cái Như nhận lời hứa gả con gái cho của mình cho con trai một gia đình khá giả ở địa phương. Tuy chưa chính thức, cũng chưa có cưới hỏi gì nhưng tin ấy là một cú sốc cực lớn đối với thằng Nguyên. Nó bị trầm cảm mất vài ngày, cả ngày chỉ nhốt mình trong nhà không nói chuyện, không giao tiếp với bất kỳ ai.
Bà Cả không đành lòng nhìn thằng con trai độc nhất của mình như vậy, bà hết mực khuyên nhủ động viên nhưng tình hình vẫn không khả quan. Sau đó bà lại phải sắm sửa đồ lễ đi lễ bái cầu xin cho con trai mình.
Vài ngày sau đó thằng Nguyên ra khỏi nhà, nó đi đến những nơi thờ cúng tâm linh như Đình, Chùa, Miếu, Đền để ngồi đó xem tử vi miễn phí cho tất cả mọi người. Thường thì ngày lễ, ngày rằm, mồng một còn có người đi chùa, chứ ngày thường mấy ai vào chùa. Vì thế những ngày bình thường thằng Nguyên lại đi ra chợ, nơi tập trung đông người để ngồi xem tử vi. Nó không bao giờ lấy tiền, ai tốt cho nó đồng quà tấm bánh thì nó nhận. Có kẻ xấu bụng thì rèm pha, rồi chửi rủa nó, thằng Nguyên lờ đi tất cả, ngày qua ngày nó cứ đi lang thang như vậy.
Bà Cả biết con trai mình đang bị thử thách cơ đầy nên bà không ngăn cản gì. Thằng Nguyên cư xử vẫn bình thường, không có biểu hiện gì giống người điên cả, chỉ có điều nó không thích về nhà vậy thôi.
Một ngày như mọi buổi sáng khác, thằng Nguyên ngồi ở góc chợ, tóc dài xõa xuống che gần kín mặt, với cái áo của nó đang mặc nhiều người lạ đi qua sẽ tưởng nó là phụ nữ. Còn với nhiều người buôn bán ở chợ, họ đã quá quen thuộc với cảnh ấy rồi, họ thi thoảng vẫn nhờ thằng Nguyên coi bói giúp.
Thằng Nguyên không ngước lên nhìn cô gái, nó biệt cô là ai, nhưng nó chỉ gật gù mà không trả lời. Cô gái nói tiếp:
Thằng Nguyên câm lặng, lúc này nó mới thấm câu nói "Dao sắc không gọt được chuôi", nó xem tử vi cho người ta được, nhưng với chính bản thân nó và những người liên quan đến số phận nó, nó lại không thể xem được gì. Cô gái vẫn nhẹ nhàng nói tiếp:
Thằng Nguyên thực ra biết ngày tháng năm sinh của cô gái từ rất lâu rồi. Nó cũng biết từng chi tiết trên mặt cô gái, biết rõ cả chỉ tay của cô. Nó hiểu được một phần số phận cô, nhưng tương lai gần của cô gái ấy thì nó không thể nói ra được. Cô ở ngồi xuống cạnh thằng Nguyên rồi nói nhỏ:
Thằng Nguyên cảm thấy cay cay ở trên mắt, mái tóc dài xoã xuống che kín mặt nó vì thế không ai biết biểu hiện trên mặt của nó. Không thể diễn tả cảm giác khi ấy là thế nào, một cảm giác pha trộn của rất nhiều cảm xúc khác nhau, sự tuyệt vọng, sự đắng cay, đau xót đan xen với sự yêu thương cảm mến... Thằng Nguyên vẫn im lặng không nói gì. Cô gái khi ấy nghe tiếng người thân gọi vội vàng đứng lên ra về:
Cô ấy nghe được câu nói của thằng Nguyên và mỉm cười trong khi nước mắt thì đang chảy. Cô chạy thật nhanh ra khỏi nơi ấy để kiềm chế cảm xúc của mình. Người thân hỏi cô bị làm sao vậy, cô trả lời "bụi bay vào mắt..".
Chỉ còn lại một mình thằng Nguyên ngồi đó. Nó cảm thấy cô độc, lạc lõng giữa cuộc đời nhưng nó không thể gục ngã, nó cần cố gắng đè vượt qua thử thách khó khăn này.
Vài tháng trôi qua, thằng Nguyên ngồi xem tử vi đã thành thương hiệu, mọi người đến gặp nó đều gọi gọi nó là cậu Nguyên để tôn trọng nó. Nó không hề lấy tiền của ai, nhưng nhiều người vẫn tự nguyện để lại những đồng tiền lẻ sau khi được nó xem cho. Dần dần dân trong vùng đến xem bói chỗ thằng Nguyên ngày một nhiều, họ đa số đều là dân lao động nghèo, được xem miễn phí thì tất nhiên ai cũng muốn thử.
Một lần ấy, có một người phụ nữ trung niên đến gặp thằng Nguyên. Bà ta vừa lại gần thằng Nguyên đã cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra dự báo trước điều chẳng lành. Bà ta ngồi xuống nói:
Thằng Nguyên ngẩng mặt lên, nó quan sát kỹ gương mặt của người phụ nữ, nó cảm thấy gia đình người phụ nữ này chắc chắn có vấn đề. Nhưng thực sự khi ấy thằng Nguyên chưa biết được là chuyện gì, nó lên tiếng:
Người phụ nữ ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời:
Thằng Nguyên khẽ rùng mình, vậy là cảm giác của nó đã đúng. Người phụ nữ này có vấn đề bất thường, nhưng hiện tại nó chưa thể làm được gì. Nó nói:
Thằng Nguyên nói:
Người phụ nữ hỏi lại:
Thằng Nguyên khẽ lắc đầu:
Người phụ nữ thất vọng đứng dậy ra về. Tất nhiên bà ta không hề cho thằng Nguyên thứ gì, đơn giản bà ta nghĩ thằng Nguyên đã xem được gì cho bà ta đâu.
#Ngôi_Làng_Linh_Thiêng
Facebook tác giả:
https://www.facebook.com/vanba.nguyen.5074
Sáng sớm tinh mơ, sương mù vẫn dầy đặc, thằng Nguyên đi đến một ngôi nhà khá lớn. Ngôi nhà ngói ba gian với sân rộng lát gạch sạch sẽ, thằng Nguyên đẩy cửa bước vào vì cửa không đóng chỉ khép hờ, bên trong nhà có một ông già đang ngồi hút thuốc. Thằng Nguyên hỏi
Ông già quay mặt lại trả lời:
Thằng Nguyên lễ phép nói:
Ông già gật gù trả lời:
Sau đó ông già đi ra ngoài, khi quay trở lại thì đi cùng với ông ta là một người phụ nữ trung niên, trên tay bà ta cầm một ấm nước và cái bát sứ. Ông già lên tiếng:
Người phụ nữ bước lại gần thằng Nguyên, bà ta chính là người gặp thằng Nguyên ở chợ để xem bói, nhưng thằng Nguyên thấy rằng bà ta không hề nhận ra nó, bà ta nói:
Khi ấy ông già ngồi vắt vẻo ở trên ghế, bà chủ nhà nói:
Ông già nhăn nhó trả lời:
Bà chủ nhà cáu kỉnh nói:
Ông già cũng không phải dạng vừa:
Bà chủ nhà cười khẩy nói:
Nói xong ông già vạch áo lên, bà chủ nhà hét lên sợ hãi chạy luôn ra khỏi nhà, còn thằng Nguyên khi ấy kinh hãi. Bên dưới cơ thể ông già là đống thịt bàu nhàu nát bét. Chẳng hiểu tại sao ông ta có thể sống mà đứng đây nói chuyện được với mọi người.
...
" Sợ quá", thằng Nguyên tỉnh dậy lầm bầm "hoá ra là một giấc mộng, thật sự quá kinh khủng". Rồi nó đứng dậy ra chỗ ban thờ thắp một nén nhang. Sau đó trở lại cái chõng tre nằm suy nghĩ. Bà chủ nhà trong giấc mộng chính là người phụ nữ sáng nay gặp nó ngoài chợ. Vậy ông già kia là ai? Nó nghĩ một hồi chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu " Chẳng lẽ là người bị tàu đâm chết?". Vậy là thằng Nguyên đã hiểu một phần câu chuyện. Bây giờ nó cần nghĩ cách để giải quyết vấn đề. Chắc chắn gia đình người phụ nữ kia sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Vài ngày sau đó thằng Nguyên vẫn ra chỗ ngồi quen thuộc ở góc chợ. Nó đang nghĩ rằng chẳng lẽ nó sai khi nhìn nhận về người phụ nữ kia, thì đột nhiên bà ta xuất hiện. Vừa gặp thằng Nguyên bà ta gấp gáp nói:
Thằng Nguyên nói:
Người phụ nữ ngồi xuống cạnh thằng Nguyên rồi to nhỏ:
Nghe xong thằng Nguyên đã hiểu câu chuyện, nhưng để chắc chắn thì nó nói:
Người phụ nữ ngạc nhiên, bà ta chỉ nói về người già, chứ có nói cụ ông hay cụ bà đâu mà cậu trai trẻ này lại biến là cụ ông. Sau đó bà ta rối rít cảm ơn rồi đi mất. Vẫn không để lại gì cho thằng Nguyên, thằng Nguyên coi đó là chuyện bình thường, vì nhiều người cũng như bà ta mà.
(Chuyện này sau này thằng Nguyên mới được biết).
Người phụ nữ trở về nhà, bà ta liền nói chuyện với chồng con. Tính vợ chồng ông bà này đều keo kiệt, không muốn mất tiền vào bất cứ cái gì. Hồi làm nhà có cái lễ nhập trạch cũng không làm, việc thờ cúng thì bỏ bê. Nay xảy ra chuyện mới cuống quýt lên, nhưng ông bà ấy vẫn không muốn mất tiền. Ông chồng đèo vợ bằng xe đạp ra chỗ gặp tai nạn, hai người hỏi thăm về người trước đây bị tàu hỏa đâm chết.
Theo người dân gần đó kể thì người bị tàu đâm chết là một cụ già ở một mình, con cháu không có ai. Cụ ấy mất người dân làng còn phải đóng góp tiền ma chay. Vì thế hiển nhiên là không có người hương khói cho ông cụ rồi.
Ông chồng bàn với bà vợ để tìm cách nhờ thằng Nguyên giúp đỡ nhưng lại không muốn mất tiền:
Bà vợ nói:
Ông chồng ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
Hai vợ chồng to nhỏ với nhau, bà vợ hí hửng với sáng kiến của ông chồng. Vậy là họ đã có cách để không phải mất tiền mà vẫn đuổi được vong ra khỏi nhà.
Hôm sau người phụ nữ trung niên trở lại chỗ thằng Nguyên ngồi rồi suýt xoa nói:
Thằng Nguyên trả lời:
Thằng Nguyên suy nghĩ, nó chưa đạt tới trình độ của đồng thầy. Nó chưa chắc đã có thể đuổi được vong đi, nhưng tính nó rất hay giúp đỡ mọi người. Giờ có cơ hội giúp đỡ người khác nó không thể từ chối. Nó nói:
Người phụ nữ mừng rỡ trả lời:
Thằng Nguyên theo người phụ nữ về nhà bà ta, đúng như những gì nó gặp trong giấc mộng. Ngôi nhà ba gian lợp ngói khá khang trang, sân rộng được lát bằng gạch. Thằng Nguyên nghĩ "Gia đình này ít nhiều cũng có của ăn của để, chẳng lẽ không có bùa chú gì để vong theo vào tận nhà". Vào đến trong nhà thằng Nguyên cảm nhận được một luồng khí lạnh như trong những nhà có người vừa mới mất. Nó gặp ông chủ nhà, ông ta niềm nở tiếp đón:
Thằng Nguyên ngồi uống nước và quan sát xung quanh nhà thật kỹ càng. Sau đó nó xin phép ông chủ nhà dẫn nó đi một vòng xung quanh. Ông chủ nhà nhiệt tình dẫn thằng Nguyên đi xem xét, ông ta luôn miệng khen ngợi thằng Nguyên. Sau một hồi đi lại xung quanh nhà thằng Nguyên cũng đã nắm được tình hình, với khả năng của nó hiện tại thì không thể giúp được gì cho gia đình này, nó đang suy nghĩ đến một phương án khác tốt hơn...
Còn tiếp...