Joanna trào phúng.
Ánh mắt Joanna nhìn Đỗ Hồng Tuyết giống như đang nhìn một người chết vậy.
Những lời này khiến cho cột sống của Đỗ Hồng Tuyết lạnh toát, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, cô nắm chặt tay lại, cắn răng nói:
Cô đừng có mà ở đây dọa nạt tôi, cô thất bại không có nghĩa tôi cũng thất bại.
Ha ha, vậy cô tự lo lấy đi.
Joanna nhếch môi cười lạnh rồi đạp chân trên đôi giày cao gót rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, cảm xúc trên mặt cô ta mới dần hòa hoãn lại.
Do dự một lát Joanna mới lấy điện thoại ra gọi cho Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi nhận được cuộc gọi này thì rất kinh ngạc:
Joanna? Cô gọi cho tôi có việc gì không?
Tôi có chuyện muốn nói với cô.
Nhạc Yên Nhi mấp máy môi, hỏi:
Joanna không ngờ Nhạc Yên Nhi hiểu rõ mọi việc nhanh như thế, hơn nữa còn trực tiếp vạch trần nó, trên mặt cô ta lướt qua vẻ lúng túng.
Nhưng so với sự nhục nhã mà lúc nãy cô ta phải chịu ở chỗ Đỗ Hồng Tuyết thì không là gì cả.
Joanna cắn răng, thừa nhận luôn:
Đúng thế, là tôi cố ý, tôi thích Đình Sâm, không hy vọng anh ấy bị người khác cướp đi.
Cô…
Nhạc Yên Nhi tức giận, đang muốn nổi cáu, không ngờ Joanna lại ngắt lời cô:
Thực ra, mãi cho tới ngày hôm qua, cái mà Joanna gọi là rời đi cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của cô ta mà thôi.
Cô ta chỉ muốn dẫn Nhạc Yên Nhi tới vườn hoa, nếu như Lý Phú Qúy có thể gây tổn hại gì đến cô thì còn gì tốt hơn.
Nhưng bây giờ suy nghĩ của cô ta hoàn toàn thay đổi rồi.
Sau khi gặp Đỗ Hồng Tuyết, cô ta mới biết mình không hề có cơ hội nào, trước giờ cô ta chưa từng chiến thắng, bây giờ cũng không có tư cách nói tới chuyện thua cuộc.
Cho dù trong lòng có không cam tâm hơn nữa thì lúc này cũng bị một chậu nước lạnh dập tắt rồi, cô ta không còn bất cứ quyến luyến nào hết.
Quan trọng hơn, cô ta là thiên kim của nhà họ Kiều, cô ta có sự kiêu ngạo của mình, không thể chấp nhận việc cuối cùng mình vì tình yêu mà biến thành bộ dáng như Đỗ Hồng Tuyết.
Nhạc Yên Nhi không tin, cô hoài nghi Joanna lại có kế hoạch mới gì đó:
Hôm qua cô mắc bẫy của người phụ nữ này, lại còn hại Lâm Đông Lục thảm như thế, bây giờ cô không dám dễ dàng tin tưởng cô ta nữa.
Bây giờ không có ai nhìn thấy, trên gương mặt xinh đẹp của Joanna lộ ra một nụ cười buồn bã.
Cô ta nhẹ giọng nói qua điện thoại:
Lần này, Nhạc Yên Nhi không nói gì. Vì cô nghe thấy trong giọng nói của Joanna có sự chua xót thực sự.
Cảm xúc này không phải giả, lần này Joanna thật sự chịu từ bỏ rồi.
Nhạc Yên Nhi chỉ có thể an ủi cô ta như thế.
Joanna mỉm cười tự giễu, cảm thấy hành vi bao lâu nay của mình giống như tên hề nhảy múa.
Cô ta ép giọng xuống, nhẹ nhàng nói:
Nhạc Yên Nhi, với tư cách là tình địch cũ của cô, tôi có một lời cảnh báo cuối cùng giành cho cô.
Cái gì?
Cẩn thận Đỗ Hồng Tuyết.
Nhạc Yên Nhi ngây ra, không hiểu gì nên hỏi lại:
Nhưng Joanna đã cúp máy không hề do dự, từ ống nghe truyền tới tiếng ‘tút tút’ kéo dài.
Cô ta bỏ máy xuống, nước mắt tràn ra trong tích tắc như nước lũ vỡ đê.
Xin lỗi, xin hãy tha thứ cho chút lòng riêng cuối cùng của tôi, lựa chọn không nói gì cả.
Cô ta đích thực không độ lượng đến mức dùng tình cảm của mình để tác thành cho người khác, nhiều nhất cô ta chỉ có thể không chủ động ra tay mà thôi.
Joanna ngồi trên ghế dài trước cửa bệnh viện, gửi đi một tin nhắn.
“Xin lỗi, tôi đã quyết định rút lui, hợp tác của chúng ta kết thúc tại đây.”
Sau khi gửi tin nhắn, lập tức xóa số điện thoại kia đi, dù gì cô ta cũng biết, người kia sẽ không bao giờ trả lời mình.
…
Buổi chiều hôm sau.
Joanna một mình cô đơn ngồi ở sảnh chờ máy bay, nhìn mãi chiếc điện thoại trong tay.
Cô ta mua vé máy bay một giờ chiều, nhưng vẫn luôn do dự có nên gọi cho Dạ Đình Sâm không, vì thế lỡ chuyến bay.
Cô ta lại mua vé chuyến hai rưỡi, vẫn lỡ chuyến, cứ thế cho đến khi đặt vé lúc chín giờ, đây là chuyến cuối cùng trong ngày hôm nay.
Cô ta sợ nếu còn không đi thì sẽ không thể rời đi nữa.
Bây giờ còn cách thời gian máy bay cất cánh mấy tiếng nữa, nếu như Dạ Đình Sâm muốn đến tiễn thì vẫn còn kịp.
Joanna lấy hết dũng khí, cuối cùng gọi một cuộc điện thoại.
Giọng nói lạnh lùng của Dạ Đình Sâm vang lên trong ống nghe:
Vừa nghe thấy giọng hắn, Joanna cảm thấy trái tim mình run lên, không nhịn được đỏ cả mắt.
Chỉ cần anh giữ em lại, em nhất định sẽ không rời đi, cho dù không có được gì, em cũng tình nguyện ở bên cạnh anh, yên lặng trả giá!
Joanna điên cuồng gào thét trong lòng, cô ta đã giẫm đạp lên chút tự tôn cuối cùng của bản thân, yêu đến hèn mọn.
Dù cho nhìn thấy hắn và người khác hạnh phúc bên nhau cô ta cũng nguyện ý, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn là tốt rồi, còn có thể tham dự vào cuộc sống của hắn, như thế là đủ rồi.
Cô ta chỉ cần một câu nói của hắn thôi.
Nhưng lúc này, Dạ Đình Sâm đang ở bên Nhạc Yên Nhi.
Hắn hơi ngạc nhiên vì Joanna đột nhiên rời đi, nhíu mày hỏi:
Sao đột nhiên phải đi thế, có chuyện gì à?
Cũng không có gì, chỉ là ra ngoài lâu rồi nên muốn trở về xem sao. Đương nhiên, cũng có thể em không về nữa, tiếp tục làm việc ở LN, Đình Sâm, anh có muốn giữ em lại không?
Cô ta cố tình nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, không dám biểu lộ tiếng lòng của mình, câu cuối cùng kia đã dùng hết tất cả dũng khí của cô ta rồi.
Nhạc Yên Nhi vừa nghe nội dung nói chuyện của Dạ Đình Sâm liền biết là Joanna, cô cố ý đứng dậy vào bếp rót nước, muốn để lại không gian riêng cho họ.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì không hề do dự, hờ hững đáp:
Nước mắt của Joanna rơi lã chã nhưng lại không dám khóc thành tiếng, dùng hết sức đè nén cảm xúc của mình xuống, cô ta hỏi:
Nghe thấy câu hỏi này của Joanna, Dạ Đình Sâm ngước mắt lên nhìn Nhạc Yên Nhi đang đi từ phòng bếp ra.
Cô bưng một cốc nước, nhìn vào đôi mắt phượng thâm thúy của Dạ Đình Sâm, chớp mắt nói nhỏ:
Dạ Đình Sâm thu tầm nhìn, bình thản bảo:
Khoảnh khắc này, trái tim của Joanna hoàn toàn lạnh lẽo, mặc cho nước mắt rơi đầy trên mặt.
Thôi vậy, không làm phiền anh nữa, tự em đi vậy, dù sao… trước giờ em vẫn luôn rời đi một mình.
Vậy đi đường cẩn thận nhé, đến nơi nhớ gọi điện thoại cho tôi.
Được, Đình Sâm, anh nhất định phải hạnh phúc, nhất định nhé…
Cho dù, hạnh phúc của anh không phải em cho, nhưng nhìn thấy anh vui, em cũng vui rồi.
Cô ta sợ Dạ Đình Sâm nghe thấy tiếng khóc của mình, run rẩy ngắt điện thoại, không thể khống chế nổi cảm xúc nữa, cô ta một mình ngồi trong sảnh chờ máy bay khóc đến khàn cả giọng.
Cuối cùng, cô ta vẫn thua.