Để xảy ra chuyện lớn thế này, Trần Lạc tự biết mình có chết cũng không đủ để đền tội, thế nhưng cậu không còn cách nào khác là vẫn phải báo lại với Dạ Đình Sâm.
Kéo dài càng lâu thì Nhạc Yên Nhi càng gặp nguy hiểm lớn.
Trần Lạc cắn môi một cái rồi gọi cho Dạ Đình Sâm.
Chủ tịch…
Nói đi.
Giọng nói quen thuộc của Dạ Đình Sâm vang lên trong điện thoại.
Trần Lạc chột dạ vô cùng, nuốt ực một ngụm nước miếng rồi mới tìm lại được giọng nói của mình:
Chủ tịch ơi… phu nhân mất tích rồi!
Cậu nói gì cơ!
Dạ Đình Sâm quát to.
Chỉ có Trần Lạc theo Dạ Đình Sâm nhiều năm mới chịu đựng được lửa giận của hắn mà nói tiếp.
Cậu kể hết những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cho hắn nghe:
Ánh mắt của Dạ Đình Sâm lạnh xuống. Thế nhưng hắn cũng không trách cứ Trần Lạc mà chỉ nói với giọng lạnh lùng:
Trong giọng nói của Dạ Đình Sâm chất chứa cơn giận chực chờ bùng nổ, nặng nề và đáng sợ vô cùng.
Ban nãy Trần Lạc mới nghĩ đến việc đi kiểm tra băng ghi hình của bệnh viện, sau khi thấy băng ghi hình bị xóa bỏ thì cậu ta đã rối như tơ vò. Bây giờ nghe thấy mệnh lệnh của Dạ Đình Sâm, cậu mới biết mình phải làm gì tiếp theo.
Trần Lạc vội đáp:
…
Ở một nơi khác, Nhạc Yên Nhi mơ hồ tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ.
Cô hơi cử động thì nhận ra có gì đó sai sai. Bên cạnh cô có một đứa bé đang ngủ. Cô nhìn kĩ một chút mới nhận ra nó chính là đứa bé được mình đưa vào bệnh viện.
Nhạc Yên Nhi vội vàng thăm dò hơi thở của nó, thấy nó hô hấp đều đặn, sắc mặt hồng hào, có vẻ đã bình an vô sự rồi.
Nhưng rốt cuộc chuyện là sao nhỉ? Sao cô lại ở đây?
Trước lúc cô hôn mê…
Đúng rồi! Anjoye!
Nhạc Yên Nhi muốn mở cửa kêu cứu, nhưng không ngờ tiếng nói của Anjoye bỗng vang lên:
Bấy giờ Nhạc Yên Nhi mới nhận ra trong phòng có máy theo dõi và loa phát thanh.
Chuyện này là sao đây, cô đang ngồi tù chắc?
Cô siết chặt nắm tay rồi nói với giọng lạnh nhạt:
Thế rồi bỗng nhớ tới điều gì, Nhạc Yên Nhi trợn to mắt lên:
Từ từ… có phải người lái xe đâm con bé là cậu không?
Suỵt! Đừng nói thế, con bé là vợ tương lai của tôi đấy, không phải là người ngoài đâu. Đây là nhà của con bé, nó về đây là đúng rồi. Đừng có nói những gì cô vừa nói cho con bé nghe đấy, nếu nó biết mọi chuyện đều do tôi làm thì sẽ đau lòng lắm, mà tôi thì không muốn nó đau lòng…
Đừng có giả vờ giả vịt! Chẳng lẽ nó thành thế này không phải vì cậu làm hại hay sao?
Trong đáy mắt Nhạc Yên Nhi giăng kín vẻ lạnh lùng. Cô nhìn thẳng vào máy ghi hình, bởi vì cô biết Anjoye đang nhìn họ qua chiếc camera ấy.
Quả nhiên, Anjoye ngồi trong một căn phòng khác nhìn thấy cô gái quật cường trong màn hình thì khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Anh ta thích nhìn người khác phẫn nộ. Người vui vẻ trên thế giới này nhiều lắm, nhất là người bên cạnh anh ta thì lại càng vui vẻ hơn. Anh ta không thể nào chịu đựng nổi cảnh tượng ấy.
Bọn họ càng hạnh phúc thì anh ta lại càng muốn xé tan cái hạnh phúc ấy, bắt bọn họ phải khóc cho mình xem!
Anjoye không thể không thừa nhận tâm lý của mình có góc tối, thế nhưng anh ta lại không thừa nhận mình là một kẻ xấu xa.
Bởi vì nếu anh ta thực sự xấu xa thì đã chẳng giúp đỡ Mạnh Y Bạch, chẳng để đứa trẻ kia sống, chẳng nhẹ nhàng cảnh cáo Nhạc Yên Nhi thế làm gì…
Vốn dĩ… anh ta không muốn làm như vậy, thế nhưng Dạ Đình Sâm lại bỏ qua cho anh ta. Anh ta sống khổ sở vì hắn đến nước này, mà hắn lại không cho cuộc sống ấy kết thúc.
Nếu anh ta muốn vui vẻ mà sống, thì chỉ có hai biện pháp mà thôi, hoặc là Dạ Đình Sâm chết, hoặc là chính anh ta chết!
Nhìn khuôn mặt trong sáng như bách hợp trên đỉnh núi của Nhạc Yên Nhi, Anjoye cười nói:
Cô cũng là hung thủ…
Mấy chữ nhỏ nhoi ấy khắc ấn trong lòng Nhạc Yên Nhi, làm cho cả người cô run bắn lên.
Anh ta đang uy hiếp cô.
Cô nắm chặt nắm đấm. Cô chán ghét bản thân vô dụng thế này. Giờ đây cô chẳng làm được gì ngoại trừ tích một bầu giận dữ!
Thế rồi Nhạc Yên Nhi bình tĩnh lại, nắm tay buông lỏng rồi xiết chặt, cuối cùng hoàn toàn buông ra.
Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói:
Nói xong, cô nhắm mắt lại, dộng thẳng đầu vào tường, ai ngờ giọng nói lạnh như băng của Anjoye lại vang lên:
Nếu như cô dám chết, tôi sẽ chôn đứa bé kia cùng với cô!
Cậu…
Nhạc Yên Nhi nghe anh ta nói thế thì toàn thân không ngừng run lên, làm sao còn dám tự sát nữa:
Rốt cuộc cậu còn nhân tính hay không, con bé còn nhỏ thế này… nó vô tội…
Vô tội? Chẳng lẽ tôi không vô tội ư?
Anjoye chợt nghiêm túc hẳn lên.
Nhạc Yên Nhi nghe xong thì không nhịn được mà cười trào phúng:
Trừng phạt đúng tội…
Bốn chữ này như một cây đinh đóng thẳng vào lòng Anjoye.
Đau… đau đến chết lặng!
Anjoye bật cười, tiếng cười tà tứ như âm thanh vẳng lại từ Địa Ngục:
Từng câu từng chữ Anjoye nói đánh thẳng vào lòng Nhạc Yên Nhi, cô khó chịu tột cùng, nhưng lại chẳng biết phản bác ra sao.
Nhạc Yên Nhi chán nản:
Cậu… cậu quá ti bỉ, sao cậu có thể làm chuyện độc ác như vậy chứ?
Ti bỉ?
Anjoye cười khẽ, tiếng cười vang lên trong căn phòng yên lặng càng thêm sởn da gà:
Nói xong, Anjoye tắt micro, căn phòng đang nhốt Nhạc Yên Nhi rơi vào thinh lặng.