Cảm giác hưởng thụ này khiến hắn có thể tảng lờ cơn đau đang cháy trong dạ dày.
Hai người vui vẻ ăn xong bữa cơm, Nhạc Yên Nhi nói:
Nhạc Yên Nhi vừa rời khỏi, thím Giang liền lặng lẽ đi vào, cầm túi xách Nhạc Yên Nhi đặt trên ghế lên, nhét một nghìn tệ vào trong.
Dạ Đình Sâm thoáng ngẩn ra.
Phát giác được tầm mắt của Dạ Đình Sâm, thím Giang cười ngại ngùng:
Nhưng Yên Yên nhà chúng tôi cũng là một cô gái tốt, hy vọng cậu có thể đối xử tử tế với con bé một chút, có thể tôi không có tư cách nói lời này, nhưng trong lòng tôi, Yên Yên cũng giống như con gái tôi vậy...
Thím Giang chưa từng giao lưu qua lại với nhân vật tầm cỡ, dưới khí thế quý tộc hình thành tự nhiên của Dạ Đình Sâm, giọng thím càng lúc càng nhỏ.
Dạ Đình Sâm lại tỏ ra hiền hòa chưa từng có:
Khuôn mặt già nua của thím Giang thấp thoáng nét cười:
Nhạc Yên Nhi đi vào, lấy làm lạ, nói:
Hai người đang nói gì đó? Dạ Đình Sâm vẫn tỏ ra bình thường:
Đi thôi, nên về rồi.
Nói xong hắn đứng dậy, đi ra trước.
Nhạc Yên Nhi vội cầm túi xách lên, chào tạm biệt thím Giang:
Thím Giang mỉm cười gật đầu, bảo:
Bấy giờ Nhạc Yên Nhi mới đuổi theo ra ngoài.
Lên xe, cô lại không nhịn được mà oán trách Dạ Đình Sâm:
Dạ Đình Sâm liếc cô:
Dự họp báo tuyên truyền xong cô không mệt à?
Được rồi, đúng là hơi mệt thật.
Trên quãng đường về, Dạ Đình Sâm vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, Nhạc Yên Nhi tưởng rằng hắn cũng mệt nên không làm phiền hắn.
Nhưng Nhạc Yên Nhi không chú ý đến sắc mặt càng lúc càng trắng bệch và đôi lông mày khẽ nhíu lại của Dạ Đình Sâm.
Đến biệt thự Hoàng Đình, xe đỗ rồi mà Dạ Đình Sâm vẫn nhắm mắt.
Dạ Đình Sâm mở mắt, trong mắt có vài tia máu.
Nói xong, Dạ Đình Sâm bước ra khỏi xe như không có chuyện gì.
Dạ Đình Sâm nhíu mày:
Có điều sau khi hắn xuống xe, bước chân xiêu vẹo, rõ ràng là đứng không vững, nét mặt cũng tỏ ra đau đớn.
Nhạc Yên Nhi vội đỡ hắn:
Dạ Đình Sâm nắm lấy cổ tay cô, ngăn cô lại.
Đừng đi.
Vì sao chứ! Vì sao anh cứ không chịu đến bệnh viện thế, nhìn anh có vẻ rất nghiêm trọng mà!
Nhạc Yên Nhi thật sự vội đến chết rồi.
Giọng Dạ Đình Sâm lạnh hẳn xuống, đây là giọng điệu lúc hắn ra lệnh cho mọi người.
Nhạc Yên Nhi sốt ruột đến mức chẳng buồn sợ hắn nữa, nói:
Không được, anh không nói cho tôi biết anh khó chịu chỗ nào, tôi sẽ đi bảo quản gia Thẩm gọi bác sĩ!
Nếu cô nói với quản gia Thẩm, ông ấy sẽ lập tức gọi điện báo cho mẹ tôi đang ở Anh biết.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô tức tối:
Dạ Đình Sâm thấy vậy, trong mắt xẹt qua chút đau lòng, cuối cùng hắn nói:
Dạ dày.
Hả?
Đau dạ dày.
Có được đáp án, Nhạc Yên Nhi càng thấy khó hiểu, sao lại bị đau dạ dày? Vừa rồi hai người ăn...
Lẩu cay! Mắt cô thoáng chốc trợn to.
Nằm trên giường, Dạ Đình Sâm nhắm chặt hai mắt, đầu mày khóa chặt, sắc mặt trắng đến rợn người, gân xanh trên trán mơ hồ nổi lên.
Trong lòng Nhạc Yên Nhi tràn ngập hối hận.
Đều tại cô, không đâu lại cứ đòi đi ăn lẩu.
Ăn lẩu thì thôi, lại còn ăn lẩu cay làm gì chứ.
Bây giờ thì không thể nói cho quản gia Thẩm biết được, ngay cả một người để hỏi cô cũng không có, tay chân cô luống cuống không biết làm sao, làm thế nào mới tốt.
Bệnh về dạ dày lại nhiều loại như thế, ngay cả việc Dạ Đình Sâm bị bệnh dạ dày gì cô cũng không biết, hắn lại rất cố chấp, chắc chắn không chịu nói với cô.
Dù sao cô cũng không thể lấy bừa thuốc cho hắn uống được.
Trong đầu chợt lóe lên! Anjoye! Dù gì hai người họ cũng là người yêu, vậy thì Anjoye chắc chắn biết rất rõ về bệnh của Dạ Đình Sâm! Anh ta nhất định sẽ biết nên làm thế nào! Nhạc Yên Nhi cúi đầu nói bên tai Dạ Đình Sâm:
Sau đó cô tức tốc chạy vào phòng mình, chui vào nhà tắm, gọi điện thoại cho Anjoye.
Chuông reo rất lâu, trong điện thoại mới truyền đến giọng nói lười nhác của Anjoye:
Alo...
Anjoye, là tôi đây!
Haizz, cưng à, không phải đã nói đừng gọi điện cho em hay sao, có chuyện gì gửi tin nhắn là
được rồi mà!
Dạ Đình Sâm bị đau dạ dày rồi! Anjoye ở bên đó hình như thoắt cái ngồi dậy, giọng nói nghiêm túc hẳn:
Chị nói gì, anh ấy bị đau dạ dày hả? Đã mấy năm anh ấy chưa bị rồi, sao đột nhiên lại bị? Không phải anh ấy ăn đồ cay chứ? Quả nhiên là vì ăn đồ cay.
Ruột gan Nhạc Yên Nhi cũng tái xanh rồi.
Phải, ăn rất nhiều đồ cay.
Dạ Đình Sâm bị loét dạ dày nghiêm trọng, không thể động vào một chút xíu đồ cay nào, đã
rất nhiều năm anh ấy không bị bệnh rồi, sao lại đột nhiên ăn cay? Nhạc Yên Nhi càng áy náy, cảm thấy trước mặt Anjoye mình không ngẩng đầu lên được, nhưng cô cũng không thể lừa đối anh ta, vì thế bèn nói thật:
Đầu bên kia điện thoại yên lặng.
Nhạc Yên Nhi nghĩ, Anjoye nhất định rất giận cô, cô đã đồng ý sẽ chăm sóc Dạ Đình Sâm giúp anh ta rồi, nhưng lại biến khéo thành vụng, còn khiến hắn bị đau dạ dày nữa.
Tôi xin lỗi, Anjoye...
Cưng à, chuyện này không trách chị được, Dạ Đình Sâm không phải người không có đầu óc,
trước khi anh ấy làm việc gì cũng đều suy nghĩ kỹ càng, anh ấy biết rất rõ bệnh đau dạ dày của mình, nhưng vẫn lựa chọn ăn, chứng tỏ anh ấy cũng biết sau khi ăn đồ cay thì sẽ có chuyện gì xảy ra, đây không phải là lỗi của chị.
Sự tự trách trong lòng Nhạc Yên Nhi không giảm bớt vì lời an ủi của Anjoye, cô hỏi:
Anjoye thoáng trầm ngâm:
Chẳng buồn suy nghĩ vì sao Anjoye biết rõ về biệt thự của Dạ Đình Sâm như thế, Nhạc Yên Nhi vội đồng ý:
Cúp máy, Nhạc Yên Nhi chạy thẳng xuống phòng để đồ, quả nhiên tìm thấy Omeprazole.
Cầm thuốc, lại rót một cốc nước nóng, cô nhanh chóng về phòng của Dạ Đình Sâm.