Mười lăm phút sau, cáp treo dừng lại.
Dạ Đình Sâm vừa chạm chân xuống đất, tay vịn lan can, bình thản nói.
Nhạc Yên Nhi ranh mãnh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dạ Đình Sâm.
Hắn nghiêm trang nói, tuy nhiên sắc mặt kia hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Nhạc Yên Nhi chớp đôi mắt nai, cười hì hì:
Dạ Đình Sâm, không phải là anh sợ mấy trò chơi tốc độ cao này chứ?
Anh không sợ.
Hắn lạnh nhạt đáp nhưng tay vẫn không chịu buông lan can ra.
Cảm giác lâng lâng còn đang bao vây khiến Dạ Đình Sâm không đi nổi.
Chết tiệt, ai là người phát minh ra thứ này thế? Khi nó lao từ điểm cao nhất xuống, cảm giác mất trọng lực đó khiến hắn ngạt thở.
Nhưng hắn không thể nói ra, trở thành trò cười cho thiên hạ trước mặt người mình yêu thì quá mất mặt.
Nhạc Yên Nhi bám chặt lấy tay hắn, cười híp mắt lôi hắn đi.
Dạ Đình Sâm giả vờ bình tĩnh hỏi.
Trần Lạc đang định mở miệng giải vây, chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại hỏi:
Trần Lạc, anh có muốn chơi cùng không?
À... Hôm nay chủ tịch rảnh lắm!
Trần Lạc chịu áp lực cực lớn, sau đó cười khổ đáp.
Thế là Dạ Đình Sâm bị Nhạc Yên Nhi kéo đi chơi bungee.
Cô nhận ra khi mình vừa sợ hãi vừa hưng phấn hét to, Dạ Đình Sâm sẽ nắm chặt tay cô, liên tục nói:
Sau đó, khi cô nhìn sang sẽ thấy hắn đang nhắm chặt mắt, dù không sợ đến mức hét to nhưng sắc mặt thì tái nhợt.
Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi không nỡ bắt hắn chơi nữa, cô để Dạ Đình Sâm ngồi nghỉ rồi tự đi chơi một mình.
Mỗi khi lên tới đỉnh cao nhất, nhịp tim đập điên cuồng sẽ giúp cô quên đau thương trong giây lát. Nhạc Yên Nhi cần phải giải tỏa cảm xúc của hôm nay.
Dạ Đình Sâm không đồng ý, dù chân hắn đã nhũn ra, mặt mày trắng bệch nhưng hắn nhất quyết muốn chơi cùng Nhạc Yên Nhi.
Cô nói:
Nếu anh không chịu được thì đừng cố, nhìn anh tái lắm!
Em biết phụ nữ mà nói đàn ông không chịu được thì chính là một sự sỉ nhục không?
Dạ Đình Sâm nhìn sang, dù sắc mặt hắn trắng bệch nhưng cái nhìn này vẫn rất có uy.
Nhạc Yên Nhi bĩu môi:
Nói xong, cô quay người, nhảy lên trò chơi.
Dạ Đình Sâm muốn đuổi theo nhưng điện thoại hắn lại reo vang.
Con ngươi hắn co lại, ngẩng lên nhìn chăm chú vào bóng lưng Nhạc Yên Nhi rồi hắn mới nghe máy.
Alo.
Tôi đây.
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Dạ Đình Sâm bình tĩnh hỏi:
Mọi việc giải quyết đến đâu rồi?
Tôi đã tự nói chuyện với ông Hoắc, Hoắc Vi Vi đã bị trừng phạt rất nặng, hộ chiếu của cô ta đã mất, từ nay về sau, cô ta sẽ không thể về đất liền nữa.
Chỉ dăm ba câu đã nói rõ kết quả, đây chính là Giang Sở Thù:
Chủ tịch Dạ hài lòng với kết quả này chứ?
Là em trai cô ấy mà cậu thấy xử phạt như thế đã đủ thì được rồi. Hơn nữa, sau này cậu nên gọi tôi là anh rể.
Giọng nói của Dạ Đình Sâm rất bình thản nhưng lời nói lại khiến người ta giận tới nghiến răng.
Giang Sở Thù nghiến răng ken két, nhịn lắm mới không ném điện thoại đi.
Anh? Rể?
Ừ.
Dạ Đình Sâm lờ đi giọng nói hoài nghi của Giang Sở Thù:
Người kia trả lời ngay:
Giọng nói của anh ta bỗng trở nên do dự.
Dạ Đình Sâm hiểu ngay:
Giang Sở Thù thầm mắng sự tinh tường của Dạ Đình Sâm, thế nhưng anh ta vẫn phải thừa nhận:
Nghe vậy, ánh mắt Dạ Đình Sâm rất hờ hững, hắn chăm chú nhìn Nhạc Yên Nhi đang ngồi trên cáp treo, cô cười rất vui.
Trong đôi mắt đen kia chính là tình cảm khắc cốt ghi tâm.
Nhạc Yên Nhi nhanh chóng chơi xong, cô vui vẻ chạy về phía Dạ Đình Sâm, hắn cũng cúp điện thoại.
Cô cười hì hì:
Ai gọi thế?
Không có gì, chuyện công ty thôi.
Dạ Đình Sâm nói một câu cho qua chuyện rồi lau mồ hôi trên trán cô, ánh mắt rất dịu dàng:
Mệt không?
Không! Em muốn chơi cả ngày luôn!
Nhạc Yên Nhi nói rồi hào hứng định chạy về phía trò chơi tiếp theo.
Dạ Đình Sâm vươn tay để dắt tay cô, hắn sợ cô chạy nhanh sẽ ngã.
Nhạc Yên Nhi quay lại, bốn mắt nhìn nhau.
Cô cảm thấy an toàn.
Sau đó, Dạ Đình Sâm cùng chơi cả ngày với Nhạc Yên Nhi. Trong công viên, cô hệt như một đứa trẻ, cuối cùng có thể mặc kệ những chuyện phiền lòng kia, thoải mái chơi đùa.
Cho tới lúc công viên gần đóng cửa, Dạ Vị Ương mới gọi hỏi thăm xem bao giờ họ sẽ về.
Dạ Đình Sâm nhìn Nhạc Yên Nhi, hỏi ý kiến cô.
Tất nhiên hắn hiểu cô cần dũng khí để đối mặt với người nhà họ Cố.
Cô biết hắn quan tâm đến mình nên cười, nói:
Cô ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.
Dạ Đình Sâm cưng chiều xoa đầu cô rồi hôn cô như ban thưởng, cười nói:
Được, vậy giờ về nhà. Hôm nay anh không nấu cơm, đến tối muộn anh sẽ làm đồ ăn cho em, muốn ăn kem không?
Anh làm được à?
Chẳng có gì mà chồng em không làm được cả.
Nhạc Yên Nhi hạnh phúc ôm chặt cánh tay hắn.
Có ông chồng biết nấu cơm thật là tuyệt, không lo ăn uống, chỉ cần ăn cho béo là được.
Hai người lên xe, mười mấy phút sau, họ đã ở trước cửa biệt thự.
Vừa vào cửa, Nhạc Yên Nhi đã cảm nhận được không khí nghiêm trọng trong nhà.
Trong phòng chỉ có ông Cố và hai đứa trẻ, những người khác chẳng biết đã đi đâu.
Ông, mọi người đâu rồi ạ?
Cháu đừng quan tâm đến người khác, hai đứa lại đây, ông có lời muốn nói.
Ông lão rất nghiêm túc, đôi mắt nghiêm nghị như mắt ưng nhìn thẳng vào hai người.
Áp lực nặng nề trong nháy mắt!
Xem thêm...